Có lẽ vì thế mà hai người cứ để lỡ những khoảnh khắc hiểu nhau hơn.
Cô ước, giá mà mình có thể biết được những gì anh đã trải qua, những gì đang phải đối mặt, dù không thể giúp anh giải quyết những khó khăn nhưng cũng có thể ở bên cạnh cùng anh vượt qua nó.
Thảo buồn bã thay quần áo rồi xuống đường bắt một chiếc taxi về nhà.
- Sao hôm nay mày về muộn thế: Điện thoại đầu tao gọi không được? - Nga vừa từ nhà vệ sinh đi ra nhìn thấy vẻ thẫn thờ như thây ma của Thảo liền lo lắng hỏi
Thảo quăng túi xách lên bàn rồi nằm dài lên ghế - Điện thoại tạo hết pin rồi, nhà còn gì ăn.
không tao đói quá!
- Còn cơm mà vào ăn đi, hay để tạo múc cho mày nhá!
- Thôi để đó đi tao tự múc.
- Hôm nay tăng ca hay sao mà trông mày mệt mỏi thế - Nga đang định vào phòng ngủ nhưng lại quay lại ngồi bên cạnh Thảo
- Ừ Hơi nhiều việc.
- Thảo trả lời qua loa, cô không muốn Nga thêm lo lắng nên không nói ra chuyện ban sáng ở công ty.
- À tao nói mày nghe cái này, hôm nọ anh Tuấn Anh hỏi tao có muốn đến công ty anh làm không,
mày thấy sao? - Nga khá hào hứng muốn nghe lời khuyên từ Thảo.
Thảo ngồi bật dậy, có chút ngạc nhiên nhìn Nga - Thật à? Vậy thì tốt quá chứ sao nữa.
Nga xị mặt xuống - Nhưng mà mày biết tao không có am hiểu nhiều về công nghệ thông tin, tao chẳng tự tin chút nào!
Thảo gật gật - Cũng hơi khó chút, nhưng mà anh ấy ngỏ lời với mày tức là cảm thấy mày có thể làm tốt công việc này mới nói chứ, tự tin lên đi! - Cô vỗ vai Nga
- Mày cũng thấy vậy sao? - Nga làm ra bộ mặt tràn đầy hi vọng
Thảo nghiêm túc nhìn Nga, khẳng định - Đương nhiên rồi!
- Ừ vậy để tao nói lại với anh, thôi ăn cơm rồi nghỉ ngơi đi, tao vào phòng đây!
Thảo gật đầu song lại nằm dài xuống ghế, cô mừng cho Nga vì có vẻ Tuấn Anh đã mở lòng với Nga nhiều hơn, chắc xúc tác của cô cũng có tác dụng rồi, Nga đến làm ở công ty anh, Thảo cũng an tâm hơn nhiều, chắc chắn cô ấy có thể phát huy được năng lực sáng tạo của mình, còn có thể ở bên giúp đỡ Tuấn Anh, như vậy mọi chuyện đều tốt.
Chỉ còn lo lắng không biết Mẫn thế nào, anh có thể giải quyết được vấn đề của mình hay