Thảo đi một vòng thưởng thức, có rất nhiều loại nước hoa nổi tiếng với nhiều mùi thơm khác nhau, mỗi một mùi thì đều mang đến cho ta một cảm nhận riêng.
Mẫn lại thắc mắc lên tiếng
- Vậy em đã mua ở đâu? - Bí mật! - Thảo nhìn anh, nháy mắt cười - Anh không dùng nước hoa sao?
Thảo chưa thấy Mẫn dùng nước hoa lần nào, nhưng có vẻ nó cũng không quan trọng lắm, bởi khí chất phát ra từ người anh, vẫn làm cho người khác cuốn theo mỗi khi anh lướt qua, một sức hút kì lạ đến từ nhan sắc.
Mẫn nghiêng đầu - Anh không thích nước hoa!
- Hỏ? - Thảo ngạc nhiên quay lại nhìn Mẫn.
đang đứng sau cô.
Hoá ra anh không dùng nước hoa vì không thích sao, sao có thể như vậy được chứ.
- Sao vậy? - Thấy vẻ ngạc nhiên của Thảo, Mẫn cũng có chút hiếu kì
-Vậy mà em thấy anh hay ngửi CỔ em? em cứ tưởng anh thích nước hoa.
Thảo nói nhỏ rồi kéo tay Mẫn ra ngoài, ngại ngùng tránh ánh mắt của các cô nhân viên, vậy mà còn đang định mua tặng anh một lọ, may mà vẫn
thẳng thắn nói ra như vậy.
Mẫn không nhịn được cười, đưa tay ôm eo Thảo sát vào mình, anh xoa đầu cô.
- Vì đó là em!
Không phải La Thái Mẫn chỉ thích cái mùi hương trên cơ thể Thảo mà vì mùi hương đó mang theo hình bóng của cô, còn có mùi hương khác lại mang theo nó một kỉ niệm khác, chỉ là anh không muốn nhớ đến nên tự mình tránh xa mà thôi.
Sau khi mua đồ xong, La Thái Mẫn đưa Thảo lên xe, Thảo ngồi trong xe nhẹ nhàng tháo chiếc vòng trên cỔ xuống đưa vào tay anh.
- Em không nhận thứ này được.
La Thái Mẫn nắm tay Thảo lại, chau mày nhìn
CÔ
- Tại sao?
- Còn tại sao nữa, thứ này quá quý giá, lỡ em làm mất thì sao, với cả em cũng không muốn đeo nhiều trang sức, anh mua cho đồ cho em là quá nhiều rồi.
La Thái Mẫn có thể hiểu, anh mỉm cười rồi đưa tay xoa đầu Thảo, cầm lấy sợ dây chuyền đeo lại lên cổ cô.
- Chỉ cần em thích là được.
Thảo lại khẽ