Ting.
Cửa thang máy mở ra, bác hàng xóm đi ra trước, khi cửa đóng lại Thảo mới nhẹ nhõm thở ra, xị mặt trách móc
- Anh đừng làm như thế nữa, nếu người ngoài nhìn thấy họ lại bàn tán những điều không hay.
- Bạn gái anh thì anh không thể âu yếm sao? - Mẫn vừa nói vừa nựng má Thảo.
.
Câu nói này của anh có phải đã khẳng định cho có được mối quan hệ này không? Đây có thực sự sự là tình cảm giữa nam và nữ như những người khác, những tế bào trong cơ thể Thảo vì câu nói này mà vui mừng nhảy múa, không biết có phải lời nói thật lòng hay không nhưng chúng cũng không thể bình tĩnh mà nhận định đúng sai nữa.
Thảo vẫn cố kìm lại niềm hạnh phúc mà tiếp tục cầu nhàu
- Nhưng người ta nhìn vào chắc chỉ nghĩ là em được đại gia bao nuôi.
-Vậy cũng được, miễn là anh là được.
- Haizz...!Thảo chỉ biết lắc đầu cười, đúng là không thể
nào lý sự được với Mẫn, thang máy đã đến tầng của Thảo, Thảo lén lút ngó ra xem có ai bên ngoài không, không gian yên tĩnh, không một bóng người, Thảo mới nhẹ bước ra, đi nhanh về phía nhà của mình ấn mật mã, La Thái Mẫn nhìn bộ dạng lúc này của Thảo thì có chút suy tư, không lẽ ở bên cạnh anh làm cô lo lắng nhiều đến vậy sao.
Mẫn vẫn không hiểu được cái khoảng cách giữa nàng lọ lem và chàng hoàng tử ấy nó lớn thế nào, vì đối với anh, tình cảm là thứ có thể kiểm soát, anh đã nhìn trúng ai thì chắc chắn sẽ là người đó.
Thảo vào nhà trước liền nhanh tay xếp lại giày dép, đi tới phòng khách dọn dẹp lại một chút, La Thái Mẫn chậm rãi bước theo sau.
- Anh ngồi đây đi, để em đi lấy chút nước.
- Thảo chỉ vào ghế sofa.
La Thái Mẫn