-Vâng vậy chị uống loại này, sau 1 2 ngày có thể ra máu do tác dụng của thuốc nên chị đừng lo lắng nhé!
- Ừm cám ơn em!
Thảo quay với người rời đi, vẻ xấu hổ hiện rõ trên khuôn mặt, bỏ thuốc vào túi xách, đưa tay bắt chiếc taxi gần đây trở về công ty, giao lại tài liệu cho trưởng phòng Hà, vì công việc bận rộn nên chị ấy cũng không để ý đến vẻ ngoài của Thảo, cô ủ rũ ngồi vào bàn làm việc, bóc viên thuốc ra uống, Mai nghe tiếng động liền quay lại, thấy Thảo đang uống thuốc nên lo lắng lên tiếng.
- Thảo làm sao đấy? Ốm à?
- 1 mình hơi đau đầu chút! - Thảo nhanh tay cất và thuốc vào túi.
Mai chợt nhận ra trang phục khác với sáng nay của Thảo, rõ ràng sáng nay cô mặc chiếc áo sơ mi hồng phấn cổ tim, giờ đã thay sang chiếc cổ cao, có chút tò mò nên buột miệng.
- Mà Thảo thay đồ rồi à, Mai nhớ lúc sáng Thảo mặc áo khác mà?
không sao đâu Mai làm việc tiếp đi.
Mai miễn cưỡng gật gật đầu quay lại, vẻ mặt vẫn vô cùng lo lắng.
Thảo mở máy tính lên nhưng không thể tập trung vào công việc, có suy nghĩ rất nhiều về hành động ban sáng của Mẫn, nếu vẫn còn liên quan thì có lẽ anh ta vẫn tiếp tục giày vò cô, Thảo nghĩ có lẽ cô nên từ bỏ công việc này, biến mất khỏi tầm mắt của anh ta, như vậy liệu sẽ tốt hơn không, nhưng mà cô lại thích công việc này rất nhiều, cô đã vất vả thế nào để vào được đây mà lại phải từ bỏ một cách đầy tiếc nuối như vậy sao?
- Suy nghĩ gì mà đực người ra vậy! - Trưởng phòng Hà đứng bên cạnh từ lúc nào Thảo cũng không hay biết.
- Dạ em xin lỗi, em sẽ hoàn thành công việc
2
ngay đây ạ! -