Thông tin truyện Người Yêu Cũ Thấy Tôi Ăn Lẩu Một Mình

Người Yêu Cũ Thấy Tôi Ăn Lẩu Một Mình

Tác giả:

Thể loại:

Ngôn Tình, Hiện Đại

Lượt xem:

748

Trạng thái:

Hoàn thành

Nguồn Truyện:

Internet
Website không giữ bản quyền truyện này.Liên hệ gỡ [email protected]
Đánh giá: 7/10 từ 16789 lượt

REVIEW TRUYỆN NGƯỜI YÊU CŨ THẤY TÔI ĂN LẨU MỘT MÌNH.

Tác giả: Hồ Dữu.

Thể loại: Hiện đại, (hơi) thực tế, gương vỡ lại lành, HE.

Tình trạng: Đang dịch 52/59 chương.

Review: Hạnh.

Chỉnh ảnh: Tâm.

----

Giới thiệu:

Bạn 28 tuổi.

Đầu bạn bết, mặt bạn không trang điểm, bạn bè cho bạn leo cây.

Bạn ngồi ăn lẩu một mình, đang chuẩn bị xì xụp húp lẩu thì tình đầu bạn mặc vest dắt người yêu mới xinh đẹp bước vào, tới tận bàn chào bạn.

Đó là khởi đầu câu chuyện của Diệp Dương, nhưng đây không phải là một câu chuyện hài hước, thay vào đó là những áng văn nhẹ nhàng, cảm xúc, có buồn bã nhưng cũng có mơ mộng về mối tình tan nát, âm ỉ trong tim Diệp Dương và Trương Kiền suốt chín năm.

Diệp Dương là một cô gái tỉnh lẻ xinh đẹp, giỏi giang, mâu thuẫn giữa vẻ thực tế và chất nghệ sĩ. Cô sống một cuộc sống điển hình của những người trẻ xa quê bươn trải nơi thành phố xô bồ, cũng có hoài bão, cũng có ước mơ nhưng cuộc sống khắc nghiệt đã khiến họ trở nên tầm thường và nhỏ bé bớt, dù có cố gắng đến đâu cũng vẫn thua kém, vẫn tự ti, và rồi chấp nhận cuộc sống nhàn nhạt của mình.

Diệp Dương mang một tâm hồn đầy chất thơ, yêu văn học, yêu phim ảnh, kịch nghệ và âm nhạc, tao nhã như một nghệ sĩ, nhưng đồng thời cô cũng cực kỳ tỉnh táo và có một cái nhìn khá công tâm trước cuộc sống. Có lẽ do tuổi thơ không được trưởng thành bên bố mẹ, gia cảnh khó khăn và thiếu thốn tình thương nên Diệp Dương suy nghĩ quá thực tế, tính toán quá kỹ càng và cũng quá tự ti vào bản thân mình. Chính những điều này đã góp phần khiến mối tình đầu mộng mơ giữa cô và Trương Kiền đổ nát.

Ngược lại với Diệp Dương, Trương Kiền lại là một cậu ấm con nhà nòi ngậm thìa vàng từ khi còn nhỏ. Dù là con nhà khá giả nhưng Trương Kiền không tự kiêu, không khoe mẽ, anh chăm chỉ, kiên nhẫn, chân thành và luôn nhiệt tình hết mình. Và anh cũng dành hết lòng nhiệt thành của mình vào mối tình thời đại học với Diệp Dương, để rồi đánh đổi lại là lời chia tay lạnh lùng ngay sau ngày sinh nhật, lời giải thích chỉ là: “Yêu anh quá nhạt nhẽo.”

Mối tình của Trương Kiền và Diệp Dương ngày mới đôi mươi là sự ngọt ngào nhiệt tình tuổi trẻ, nhưng đồng thời sau bề ngoài đẹp đẽ là những khoảng cách lớn giữa xuất thân hai người. Dù họ yêu nhau, họ hoàn thiện nhau và cho nhau tình cảm thuần khiết nhưng sâu trong đó vẫn tiềm ẩn rất nhiều mâu thuẫn bị họ giấu kín trong lòng.

Không ai sai nhưng vì khoảng cách nên họ không hiểu được nhau, cũng không hiểu cho nhau và từ đó dẫn đến sự đổ vỡ đột ngột ngay khi đang yêu nhau nhất. Hai người họ thuộc hai thế giới khác nhau, sống cuộc sống khác nhau và từ đó sinh ra cách nhìn cuộc đời, cách đối nhân xử thế khác biệt, khiến Diệp Dương lo sợ tự ti, khiến Trương Kiền bất mãn không yên lòng. Trương Kiền muốn tới quán cafe nơi Diệp Dương làm thêm để được ở bên cô nhiều hơn. Diệp Dương từ chối vì không muốn anh thấy dáng vẻ cực khổ tất bật của cô. Trương Kiền đòi về quê cùng Diệp Dương. Diệp Dương gạt đi tự ngồi chuyến tàu hoả hơn mười tiếng một mình. Trương Kiền thích xem kịch, thích dùng bữa ở những nơi lịch sự sang trọng, thích những thú vui tao nhã xa hoa. Diệp Dương cũng muốn lắm, nhưng cô không có tiền cho những thú vui ấy, và cũng không muốn để bạn trai mình chi trả cho cô. Trương Kiền chia sẻ hết mọi thứ với Diệp Dương, cho cô hết những gì mình có. Còn Diệp Dương thì sợ hãi trước những gì anh mang đến cho mình. Trương Kiền không suy nghĩ gì, còn Diệp Dương thì cân đo đong đếm từng chút một, chỉ sợ mình nhận gì của anh, làm anh thiệt, rồi lại sợ sự tính toán của mình khiến tình yêu của họ sứt mẻ, tiên liệu tương lai đổ vỡ do sự khác biệt của cả hai.

”Cô cảm giác Trương Kiền chính là âm nhạc của cô, là điện ảnh của cô, khiến cuộc đời khô cằn thiếu sinh khí của cô trở nên phong phú muôn sắc muôn vị. Vậy nên khi ấy cô thường cảm thấy mình đang lợi dụng Trương Kiền. Cô được bao nhiêu món lợi từ Trương Kiền, vậy mà không thể cho anh chút gì.”

Họ yêu nhau, họ giống nhau, nhưng lại cũng rất khác biệt.

Cũng vì còn trẻ mà cuộc tình ngọt ngào của họ kết thúc trong nước mắt, sự khác biệt, nỗi lo sợ và lòng tự trọng khiến họ chia lìa, họ tự nhủ sẽ không bao giờ nhìn lại và bước tiếp cuộc đời của mình, nhưng rồi chín năm sau họ lại gặp nhau. Họ tưởng họ đã khác, họ đã quên nhau, nhưng những dấu ấn họ để lại trong đời nhau quá sâu sắc, chỉ đợi ngày trùng phùng là nó lại nhói lên nhắc nhở họ rằng mình yêu người kia tới mức nào, khiến họ giày vò nhau và không thể buông nhau ra được.

Và như một đòn đáp trả oái ăm. Lần đầu họ bên nhau, Trương Kiền luôn băn khoăn không biết Diệp Dương có thật sự yêu mình không, vẻ lạnh nhạt dửng dưng và khoảng cách của cô bao lần dội những gáo nước lạnh vào tình cảm nhiệt tình nơi anh. Để rồi khi quay lại, chính Diệp Dương lại là người hoang mang và nghi ngờ vào tình yêu của Trương Kiền. Trương Kiền dường như không như trước, anh lạnh lùng hơn, anh tỉnh táo hơn, anh tốt với cô nhưng liệu anh có yêu cô không? Trương Kiền bây giờ tựa như Diệp Dương khi xưa, hai người như đổi vai cho nhau, dành cho nhau thứ tình yêu khác biệt và nhiều lúc cũng rất khó hiểu, đến cả độc giả cũng phải đặt dấu hỏi trước tình cảm của họ, trước một Trương Kiền đã không còn nói ra suy nghĩ của mình nữa, đã không còn thuyết phục được Diệp Dương về tình yêu của mình nữa.

Người yêu cũ thấy tôi ăn lẩu một mình không phải một cuốn truyện hoàn hảo. Nhiều người đánh giá nó có một khởi đầu rất hứa hẹn nhưng ở nửa sau lại xuất hiện khuyết điểm và có diễn biến khá khó hiểu. Nhưng dần dần, về cuối, mọi cảm xúc đã được bù đắp lại, khiến ta quên đi những thiếu sót trước đó mà rơi nước mắt vì những áng văn của Hồ Dữu. Đây không chỉ là một câu chuyện tình mà còn là câu chuyện về cách nhìn cuộc sống, về những quan điểm hết sức thực tế của Diệp Dương, về những điều cô đã va chạm trên đường đời và cuối cùng là một cái kết ngọt ngào hạnh phúc đầy mơ mộng cho chặng đường mệt mỏi và thoáng nét buồn bã của cô.

Để kết lại bài review này, mình xin trích lại lá thư Diệp Dương viết cho Trương Kiền, thư còn dài hơn cả review:

"Anh yêu của em:

Hôm nay là ngày đầu tiên em chuyển tới nhà anh, anh không ở nhà. Em thu dọn đồ đạc xong xuôi thì trời cũng đã tối rồi. Thiết bị sưởi nhà anh rất tốt, nhà rất ấm, trong hơi ấm còn phảng phất hương thơm, đây là mùi hương em đem tới. Em mang cho anh rất nhiều cây hoa, cũng may anh có một cái lô gia lớn, thế là em tự tiện bày luôn hoa ở đó.

Nhà anh giống như trong tưởng tượng của em, vừa mang cảm giác khoa học, vừa mang hơi thở nghệ thuật. Trước khi tới, em thấy mình cũng là một cô gái trẻ khá thời thượng bắt kịp xu hướng. Tới đây rồi lại cảm giác mình hơi quê mùa, có rất nhiều thứ em không biết dùng. Ví dụ như rèm cửa tự động của anh, bàn trà phát nhạc của anh, robot hút bụi của anh... Anh đừng cười em, bình thường em thật sự không dùng tới những thứ này, thế là em mới bừng bừng hứng thú nghiên cứu thật là lâu.

Sau đó em nấu một bát mì trong bếp của anh. Em hơi hưng phấn, giống như lần đầu nấu cơm ngày còn nhỏ vậy, vừa chờ mong vừa lo lắng. Hình như đồ ăn làm trong phòng bếp của anh lại ngon hơn hẳn thì phải. Nấu xong, em bưng mỳ ra phòng khách, tắt hết đèn. Trước khi ăn, em tự nói với mình, đây là bữa cơm đầu tiên em ăn ở nhà Trương Kiền, em phải nhớ kỹ cảm giác lúc này, vì về sau sẽ không còn xúc cảm như bây giờ nữa.

Nhà anh rất yên tĩnh, không có một tiếng động nào. Em vừa ăn mì vừa suy nghĩ chín năm mình chia tay nhau anh đã sống ra sao. Anh ngủ dậy, nấu cơm, ăn sáng, đi làm, đi công tác, nửa đêm mới về, rồi tắm rửa, uống rượu, xem phim, sau đó anh đi ngủ, anh mơ, anh lại tỉnh giấc. Cứ lặp đi lặp lại. Cuộc sống của anh giống em, nhưng cũng không phải giống lắm. Lúc nghĩ tới những chuyện này, khi thì em tưởng tượng ra một mình anh, khi em lại tưởng tượng ra anh và bạn gái. Nhưng em không ghen tị chút nào, vì cô ấy là quá khứ, còn em là hiện tại. Thậm chí em còn hơi vui mừng vì anh mới chỉ ba mươi mà đã thành đạt nhường này, chắc chắn trong khoảng thời gian ấy anh đã chịu rất nhiều những nỗi cực khổ mà em khó lòng tưởng tượng nổi. Có người ở bên săn sóc hỏi han, em nghĩ chắc cũng sẽ dễ chịu hơn nhiều.

Trước đó em từng làm ở Cửu Châu, dù đó là một công ty danh tiếng nhưng cũng vẫn kém xa so với công ty bọn anh. Cửu Châu rất phức tạp, em cắn răng ở lại hơn một năm, cuối cùng vẫn chọn bỏ đi. Cũng trong khoảng thời gian đó, đột nhiên em lại hiểu vì sao trước kia anh lại bảo em không thông minh, nhưng lại quá kiên trì, tương lai sẽ khó có triển vọng lớn. Hóa ra em không thông minh thật, không xoay xở được trong những mối quan hệ phức tạp giữa người với người. Hơn nữa em lại khá kiên trì, lúc làm việc trông vừa ngốc nghếch vừa tức cười. Rõ được câu thứ nhất cũng dễ dàng hiểu câu thứ hai anh nói. Anh bảo người quá thông minh thường sẽ khó hiền lành và chính trực. Trong công việc anh thích người thông minh, nhưng trong cuộc sống anh thích người không thông minh. Ngày ấy em ngỡ anh đang cố bù đắp, vì khi anh nói câu thứ nhất em rất không vui, anh thấy em không vui nên mới thêm câu thứ hai. Năm thứ ba sau khi mình chia tay nhau, em mới hiểu được thật ra anh đang khen ngợi em một cách rất chân thành.

Ăn mỳ xong, dọn dẹp bếp, em rảnh rỗi không có chuyện gì làm, bèn vào phòng đọc sách của anh. Hóa ra anh còn có piano, em biết anh đàn được nhưng chưa từng nghe anh đánh đàn, đợi khi nào tình cảm của mình tốt hơn, em định sẽ nhờ anh dạy em. Chơi piano một lúc rồi em lại chơi ghita. Chơi ghita xong lại nghiên cứu bản đồ thế giới trong phòng đọc sách của anh. Bản đồ bị anh khoanh rất nhiều dấu, em nghĩ những chỗ được khoanh là nơi anh từng tới, vậy là em vừa ngưỡng mộ lại vừa ghen tị! Du lịch vòng quanh thế giới cũng là ước mơ của em, nhưng em sắp ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa bắt đầu được mơ ước này, thật là bi thảm.

Sau đó em lại phát hiện ra cuốn "Một câu chọi vạn câu" này, phát hiện ra tấm ảnh bên trong.

Em cầm ảnh lên xem. A, cô gái này thật xinh đẹp. Trông vẻ trẻ trung của cô ấy, em đoán chắc chắn đó là mối tình đầu của anh, cảm thấy hơi đố kỵ. Trong cơn ghen tỵ, em đã biến cô ấy thành em. Thật đấy, anh đừng yêu cô ấy, cô ấy có gì tốt đẹp chứ. Vì lo mình không có đường lùi mà lúc nào cô ấy cũng dè dặt trước anh. Nếu giờ em có thể quay ngược thời gian, trở về quá khứ, chắc chắn khi cô ấy muốn gửi tin nhắn cho anh, soạn hết nội dung rồi nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ, em sẽ chộp lấy tay cô ấy, cướp mất điện thoại, gửi tin nhắn đi thay cô ấy; lúc cô ấy không nhận được cuộc gọi của anh, trằn trọc trở mình trong đêm, em sẽ lén lấy điện thoại của cô ấy gọi cho anh; khi anh nói anh muốn cùng cô ấy về nhà, em sẽ thay cô ấy đồng ý với anh. Anh không biết sau khi lên tàu hỏa cô ấy đã hối hận. Chuyến tàu từ quê anh tới quê cô ấy mất hơn mười tiếng đồng hồ, nếu anh về cùng thì trên đường cô ấy sẽ dễ chịu hơn nhiều, sẽ không lén rơi nước mắt nữa...

Cô ấy có rất nhiều điểm đáng yêu, nhưng thật sự cũng có rất nhiều chỗ không tốt, vì anh đã mất đi cô ấy nên dở cũng biến thành hay. Thứ không có được luôn là thứ tốt đẹp nhất, em lo dù mình có tốt hơn cô ấy rất nhiều thì cũng chẳng đọ lại nổi với hồi ức. Em rất lo anh chỉ yêu cô ấy, rất lo anh muốn tìm bóng hình cô ấy từ em. Em là cô ấy, cũng không phải cô ấy. Nếu anh chỉ yêu cô ấy thì chắc chắn sẽ phải thất vọng... Em rất muốn hỏi anh, rốt cuộc anh yêu thứ gì, nhưng cảm thấy có lẽ đến chính anh cũng không nói rõ được, vậy nên em tạm không hỏi nữa. Dù sao em cũng đã tới nhà anh, rồi em sẽ thấy rõ được con người anh.

Nhưng dù giờ anh có yêu ai thì em cũng muốn nói cho anh biết, em yêu anh, em rất yêu rất yêu anh. Chỉ là có những lúc cảm thấy nói ra những lời này thì chẳng ngầu chút nào, vậy nên em không muốn nói. Em biết nghĩ thế này thì cũng chẳng ngầu, ngầu phải là lớn tiếng nói ra khi mình đang yêu, mà lúc không yêu thì cũng phải cao giọng mà thốt nên lời, nhưng em không làm được. Dù em cố gắng trở nên tự tin, nhưng em vẫn thiếu khuyết sự tự tin ấy. Nếu không đối mặt nói thành lời được thì em chỉ đành viết ra thôi. Em vốn không định viết dài thế này, nhưng vừa bắt đầu viết là không dừng lại được, thế là em đành buông xuôi. Em lo qua ngày hôm nay, có rất nhiều lời em sẽ không muốn nói với anh nữa, em muốn nhân lúc mình vẫn còn đang nói để viết chúng ra.

Em không biết lần tương phùng này có phải thời điểm tốt nhất của chúng ta không, cũng không biết đôi ta có kết quả ra sao, nhưng em biết lần trùng phùng này rất khó có được, vậy nên em quyết định không lãng phí thời gian, cùng anh sống một cuộc sống thực tế bình dị tầm thường. Em tưởng em sợ hơn là mong chờ, nhưng đến đây rồi em mới phát hiện, em mong chờ hơn là sợ hãi. Em muốn khi tỉnh dậy được nhìn thấy gương mặt anh, muốn ăn cơm cùng anh, muốn rúc trong phòng khách xem phim cùng anh, muốn cùng anh xuống nhà dạo bộ... Muốn làm vợ anh, muốn làm mẹ của con anh, muốn già đi cùng anh.

Em cảm thấy hình như trước giờ mình chưa từng nghĩ tới những chuyện này, nhưng lại cũng cảm giác như mình đã luôn nghĩ tới nó.

Rốt cuộc khi nào anh mới về vậy, em rất nhớ anh, nhưng lại hơi sợ anh, anh có nhớ em không?"


Bình luận truyện