Nhà Cung Cấp Cẩu Lương

Tụ tập ăn dưa


trước sau

Vu Văn Tu cười: “Đương nhiên rồi, em yên tâm đi. Mặc dù Lương thiện đường cũng có người tham gia thi đấu, nhưng anh sẽ không can thiệp vào.”

Bạch Niệm Niệm “ừm” một tiếng, rồi xoay người đi tới bên cạnh Meo thật to thật to, kể lại chuyện lúc sáng gặp được nữ livestream. Vu Văn Tu lại nâng tay lên giống như là định xoa đầu cô, nhưng đúng lúc lại bị3cái xoay người vô ý của cô tránh khỏi. Bàn tay của anh ta cứng đờ giữa không trung, Bạch Niệm Niệm cùng Meo thật to thật to đang đưa lưng về phía anh ta cho nên không nhìn thấy, chỉ có Không quên tình đầu là trầm mặc.

“Thi đấu cố lên.” Vu Văn Tu thu cánh tay về, mặt đầy bình tĩnh nói.

Không quên tình đầu gật đầu: “Cảm ơn.”

Hai người không nói gì2với nhau, tình cảnh hơi khó xử, bên cạnh Bạch Niệm Niệm lại có một mảng sương trắng tỏa ra, hấp dẫn lấy ánh mắt của hai người. Lần này là Triệu Tiểu Dã, cô ấy vừa xuất hiện đã thấy Vu Văn Tu ngay, kêu lên “ôi chao” liền nhảy tới, vỗ vỗ lên bả vai Vu Văn Tu: “Sao hôm nay bang chủ Lương thiện đường lại rảnh rỗi đến đây vậy, bên0hai người chắc còn đang là ban ngày ha, hôm nay không đi học sao?”

Vu Văn Tu đẩy tay Triệu Tiểu Dã xuống, khuôn mặt tràn ngập không biết làm sao: “Không biết lớn nhỏ.”

Triệu Tiểu Dã làm một khuôn mặt quỷ với anh ta, rồi chào hỏi Không quên tình đầu, sau đó mới đi tới ôm lấy Bạch Niệm Niệm từ phía sau, đặt cằm lên bả vai Bạch Niệm Niệm: “Hai người0bỏ mặc hai soái ca đằng kia, mà tụm lại nói chuyện gì vậy?”

Mặc dù Vu Văn Tu đã biết Triệu Tiểu Dã từ trước rồi nhưng vì Bạch Niệm Niệm nên hai người mới dần thân thiết hơn. Dù biết rõ Bạch Ngọc Kinh trên trời là một nữ sinh hàng thật giá thật, nhưng khi nhìn thấy Bạch Niệm Niệm bị “cậu ta” ôm thì khóe miệng vẫn co rụt, thầm chụp một3tấm hình. Còn có gửi tấm hình này cho Bạch Hiểu hay không thì còn phải dựa vào tâm trạng của anh ta đã.

“Cái gì? Livestream? Nghe nói livestream trong Thiên đường sành ăn kiếm được rất nhiều tiền,“ Triệu Tiểu Dã chơi đùa với đuôi ngựa của Bạch Niệm Niệm, nói, “Niệm Niệm, hay là ngày nào đó chúng ta cũng livestream đi, vừa ăn vừa phát sóng, chơi trò chơi cùng kiếm tiền không để lỡ cái nào, ha ha.”

Bạch Niệm Niệm lắc đầu: “Tính cách của tớ không hợp đâu, miệng rất vụng về, một khi có nhiều người thì chắc chắn sẽ căng thẳng đến nỗi không thể nói được câu nào.”

“Em nói tên của người livestream là "Hãy gọi tôi là tiểu tiên nữ" phải không?” Meo thật to thật to nói, “Hình như chị đã nghe nói tới cái tên này rồi. Để chị nghĩ một chút.”

Năm người mặc sức đi lại trong khu vườn, thu hoạch một ít cây trồng trưởng thành muộn, bắt mấy con chuột trộm đồ, thậm chí còn bắt được một con tra ở trong dưa hấu nữa. Trừ Triệu Tiểu Dã muốn lấy nó nuôi chơi ra thì những người khác đều đồng ý giao cho Không quên tình đầu xử lý. Không quên tình đầu nói đùa: “Trong chúng ta chắc không có ai livestream chứ? Hình như con này là động vật được quốc gia bảo vệ đấy, nếu ăn sẽ không bị tố cáo chứ.”

“Anh trai à, anh đừng chọc cười nữa,“ Triệu Tiểu Dã cười nói, “Lần đầu thấy Thần bếp như anh đấy, nếu đổi thành người khác thì đã nhào lên cầu xin mua nguyên liệu từ lâu rồi, biết không? Cho nên hay là đưa cho tiểu gia nuôi chơi đi, Niệm Niệm, cậu nói đúng không... Í, Niệm Niệm đâu rồi?”

Không biết Bạch Niệm Niệm đã chạy đi nơi nào rồi, Meo thật to thật to đang dọn dẹp lại ruộng dưa hấu, cho nên Triệu Tiểu Dã liền ném đề tài này lại cho Vu Văn Tu: “Anh Đường chủ, anh thấy sao?”

“Anh Đường chủ là cái quỷ gì vậy,“ Vu Văn Tu làm bộ đẩy bảo kiếm, nói, “Tôi cho rằng... đem nướng đi.”

“Ha ha ha ha, đánh chết anh.” Triệu Tiểu Dã gửi một icon [Cười ra nước mắt], icon này vẫn luôn ở trên đỉnh đầu, một lúc lâu sau mới biến mất.

Bạch Niệm Niệm ôm một trái dưa hấu về, trên quả dưa hấu còn dính nước đọng, “Mọi người đang nói gì vậy? Nướng cái gì? Muốn ăn đồ nướng hả? Hình như mùa này ăn lẩu sẽ đã ghiền hơn đó.”

“Cậu vừa nói tớ đã thấy đói rồi, đợi thi xong chúng ta đi ăn lẩu Haidilao đi,“ Triệu Tiểu Dã nhận lấy quả dưa hấu trong tay Bạch Niệm Niệm rồi tiện tay ném cho Không quên tình đầu, nói với Meo thật to thật to, “Em gái, em cũng là người thành phố J đúng không, đến lúc đó chúng ta cùng đi ha!”

Meo thật to thật to
cười híp mắt nói: “Được, ý kiến này rất hay. Ấy, trời đang lạnh mà sao trái dưa này còn ướp lạnh nữa vậy.”

Không quên tình đầu đang bổ dưa nghe vậy liền cười cười nhìn Bạch Niệm Niệm. Bạch Niệm Niệm nói quanh co: “Là do... em thấy nước giếng ngọt lắm liền chợt có ý nghĩ ngâm trái dưa trong đó... Mà cũng đúng, bây giờ đang là mùa đông, em ngâm dưa làm cái gì chứ, ha ha.”

“Không sao,“ cuối cùng Vu Văn Tu cũng tìm được cơ hội, xoa đầu Bạch Niệm Niệm, “Mặc dù ngoài đời đang mùa đông, nhưng trong trò chơi lại là mùa hè mà, bây giờ ăn cũng vừa lúc.”

“Đừng xoa đầu em, đã không được cao rồi...” Bạch Niệm Niệm lầm bầm, chọc cho Triệu Tiểu Dã cười không ngừng. Tay đang bổ dưa của Không quên tình đầu khó mà phát hiện khựng lại một lát, nhưng khuôn mặt vẫn không thay đổi mà bổ xong trái dưa. Hắn đặt dưa lên khay, trả bếp lại cho hệ thống rồi nói với mọi người: “Tới đây ăn đi. Đã quyết định sau khi ăn xong thì ăn nướng hay ăn lẩu chưa?”

“Woa, bây giờ sao?” Trong mắt Bạch Niệm Niệm đều sắp tỏa ra ánh sao rồi, “Tôi muốn ăn lẩu!”

“Tôi cũng... A, sắp mười giờ rồi, hay là hôm khác rồi ăn sau nhé? Có được không có được không?” Triệu Tiểu Dã dùng vẻ ngoài cùng giọng nói đàn ông của mình làm ra dáng vẻ đáng thương, khiến cho mọi người giống như đạp phải mìn. Triệu Tiểu Dã thấy vậy còn bỏ thêm một câu, “Người ta còn phải ngủ làm đẹp nữa đó.”

Vu Văn Tu tựa vào thân cây, trong tay cầm một miếng dưa hấu, dáng vẻ giống như là tâm trạng rất tốt: “Tôi sao cũng được, miễn là Niệm Niệm kêu thì lúc nào tôi cũng có thời gian cả.”

Triệu Tiểu Dã ăn dưa, đôi mắt gian tà chuyển động qua lại trên người Bạch Niệm Niệm, Vu Văn Tu cùng Không quên tình đầu. Cô ấy còn muốn trao đổi ánh mắt với Meo thật to thật to, nhưng tiếc là Meo thật to thật to chỉ dốc lòng ăn dưa, còn nhìn hạt rất nghiêm túc, giống như là đang nghiên cứu cái hạt này có thể trồng tiếp hay không vậy. Cho nên không thể nào bắt được sóng điện của chị ấy.

“Này, nếu không thì như này đi,“ Bạch Niệm Niệm nói, “Đợi Không quên tình đầu thi đấu xong, chúng ta lại cùng ăn lẩu chúc mừng, thế nào?”

Không quên tình đầu ngồi xếp bằng, nghe thấy cô nói như vậy thì liền cười: “Chúc mừng?”

“Đúng vậy,“ Bạch Niệm Niệm nói một cách trịnh trọng, “Tài nghệ nấu ăn của anh cao như vậy, lại có dâu tây chu sa trong tay, hạng nhất chắc chắn thuộc về anh rồi.”

“Ha...” Không quên tình đầu cười cười, nói, “Tôi sẽ cố gắng không làm cô thất vọng.”

Meo thật to thật to vẫn luôn không tham dự vào cuộc trò chuyện trên trời dưới đất, lúc chị ấy ăn được một nửa miếng dưa thì chợt ngẩng đầu lên, nói với Bạch Niệm Niệm: “Chị nhớ ra cô ấy là ai rồi.”

“Hả?” Bạch Niệm Niệm lúng túng, “ "Cô ấy" là ai?”

Trọng điểm trong lời nói của cô là ở “cô ấy” chứ không phải là “ai”, rõ ràng là đã quên Meo thật to thật to đang nói tới người nào rồi.

“Chính là nữ livestream "Hãy gọi tôi là tiểu tiên nữ" lúc chiều đó,“ Meo thật to thật to nói, “Hình như cô ấy là chủ của một cửa hàng online, chị còn đến cửa hàng của cô ấy mua vải vóc nữa. Đúng đúng đúng, chính là cô ấy, trong tiệm cô ấy có bán vật liệu may mặc cũng có quần áo may sẵn. Mấy bộ váy kiểu lolita cùng với phụ kiện đều do cô ấy làm hết. Rất tài giỏi, cũng rất có tiếng trên Weibo.”

“Woa...” Bạch Niệm Niệm ngạc nhiên đến nỗi không ăn dưa tiếp nữa, “Thì ra cậu ấy không phải là nam...”

“Phụt!” Suýt chút nữa thì Triệu Tiểu Dã đã bị sặc nước dưa hấu, “Khụ khụ, rõ ràng là một tiểu tiên nữ làm handmade mà, ai nói cho cậu cô ấy là nam?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện