Nguyễn Quỳnh Châu mặt tối sầm sau khi biết tin. Cô đã hỏi đi hỏi lại bác sĩ rất nhiều lần nhưng câu trả lời vẫn luôn luôn là: "Thần kinh của Kevin Williams hoàn toàn bình thường". Châu cảm thấy như vừa bị chơi một vố vậy.
Quả nhiên, Minh sau khi lộ nguyên hình thì cười khà khà như con khỉ già. Đúng vậy Châu à, cô đúng là vừa bị trêu đùa đó! Nguyễn Quỳnh Châu vừa nhục, vừa tức, vừa buồn cười, xong nghiến răng ken két cảnh cáo Minh:
- Mày ngon!
- Xời đương nhiên, tao ngon từ thịt ngọt từ xương!
Tuyệt, hóa ra cậu ta chẳng bị mất trí nhớ gì cả, và thằng Nhật cũng thông đồng để dựng lên trò đùa tào lao này. Chuyện mất trí nhớ tưởng như chỉ có ở trong phim, hóa ra đúng là chỉ có ở trong phim. Châu bây giờ xem như đã mất niềm tin vào Minh thật rồi. Châu rất muốn biến Minh thành bệnh nhân, chỉ tiếc cậu ta bây giờ vốn dĩ đã là bệnh nhân.
Minh có thể cảm nhận được luồng khí u ám từ khuôn mặt Châu. Cô quay gót bỏ đi. Minh ú ớ gọi lại:
- Ơ ơ đừng đi!
Châu giận thật đấy, có dở hơi mới quay lại. Thế nhưng vẫn phải quay lại khi Minh kêu lên tán loạn:
- Vai của tôi, vai của tôi đau quá hu hu!
Châu vốn nghi ngờ là Minh làm trò, dù đã biết nhưng vẫn ngu ngốc quay lại, để rồi cuối cùng chỉ đành thốt lên:
- Giả vờ giả vịt!
Châu hằm hằm chửi Minh, nhưng dù là cậu ta giả vờ thì nhìn vết thương ấy thực sự cũng rất đau, cứ nhìn là Châu lại rã rời. Châu lại thở dài, chẳng biết bao giờ Minh mới khỏe trở lại.
Minh thấy vậy thì bất chợt nói bóng gió:
- Xương gãy thì lại lành, chỉ sợ tình gãy nhưng không nối lại được thôi!
- Khùng điên!
Châu cười mệt, muốn giận mà cũng không giận nổi. Thế rồi Huy Minh dùng cánh tay lành lặn còn lại của mình cầm lấy tay Châu, rụt rè thổ lộ:
- Tao xin lỗi, tao sai rồi!
- Vì chuyện gì cơ?
- Tao xin lỗi, trước kia tao đến với mày là vì đồng cảm.
Khóe môi Châu cong lên một nụ cười chua xót. Cuối cùng cô cũng biết đáp án của câu hỏi trước kia rồi. Là tình cảm thương hại...!
Minh lại do dự nói tiếp:
- Nhưng tao thực sự đã bị mày thu hút, đến bây giờ tao đủ tự tin để nói "tao thích mày"!
Minh đặt tay Châu lên trên má mình rồi ngập ngừng nói:
- Hay là...mình yêu lại đi?
Khi Minh nghiêm túc nói ra câu nói ấy, Châu lặng im suy nghĩ. Nguyễn Quỳnh Châu đã thừa nhận với Minh, cũng như thừa nhận với chính mình rồi, tình cảm của cô với Kim Bảo Huy Minh chưa bao giờ đặt dấu chấm hết.
Châu lạnh lùng quay mặt đi:
- Không yêu.
- Không yêu cũng phải yêu!
Minh cười khì khì, cậu ta nhố nhăng nghoe nguẩy như một con mèo, gương mặt đầy mãn nguyện. Vậy là Châu đồng ý rồi, đã hết giận Minh rồi. Hai anh chị ngồi cười với nhau cả chiều, còn bát cháo đang ăn dở đằng kia thì đã nguội lạnh từ bao giờ.
Cuối cùng, dù trải qua bao lỗi lầm, cũng chợt nhận ra một thứ:
"Yêu là quá trình hoàn thiện bản thân, là bao dung, là cảm thông cho nhau.
Yêu là không có lý do"
***
Nguyễn Trọng Sơn đứng nơi góc khuất nhìn vào, trên tay cậu là túi hoa quả. Vốn dĩ Sơn muốn đến đây hỏi thăm Minh, chỉ không ngờ lại thấy cảnh tượng này, cảnh tượng mà Minh dang cánh cánh tay còn lại qua để ôm Châu, đáng ra nó rất đẹp nhưng với Sơn thì lại là cảnh tượng đau lòng nhất.
Cuối cùng, cái mác "thanh mai trúc mã", sự hết mình, lòng chân thành của Sơn cũng chẳng bằng một câu quay lại ngắn ngủn từ Kim Bảo Huy Minh.
Người ta chỉ nhìn thấy Châu đau mà không biết Sơn cũng buồn. Châu dành cả thanh xuân chạy theo Minh, Sơn cũng dành một nửa thanh xuân đề sát cánh bên Châu, mà có lẽ bây giờ người sát cánh bên cô ấy không còn chỗ cho cậu nữa rồi.
Ban đầu là Sơn đơn phương Châu, Châu đơn phương Minh, Minh đơn phương Hoa Anh Thảo. Nhưng kết thúc, chỉ có Sơn là mắt xích duy nhất bị lẻ loi.
Cuộc đời vốn chẳng bao giờ công bằng. Hoặc công bằng đang đợi Sơn ở một nơi khác, thời điểm khác, một người xứng đáng với cậu ấy.
Sơn nói Sơn sẽ từ bỏ Châu là thật, nhưng cậu ấy chưa thể hết thích cô.
Sơn nói Châu là kẻ ngốc, vì bỏ 4 năm đơn phương nhưng chỉ lãi được có 4 tháng. Nhưng nhìn lại xem, ai mới là kẻ ngốc? "Những nhà đầu tư thành công sẽ biết đầu tư vào thứ mà chắn chắn sẽ sinh ra lợi nhuận" là điều Sơn nói. Nhưng hóa ra sau tất cả, cậu ấy lại chính là nhà đầu tư thất bại.
***
Vụ tai nạn của năm ấy, Marucs Williams được xác nhận rằng đã uống rượu khi lái xe, có hành vi cố tình công kích Kevin Williams. Marcus vì chấn thương sọ não nặng, cuối cùng đã không thể qua khỏi.
***
Thời gian của hơn 2 năm sau...
Một buổi sáng bình minh dịu dàng, có bốn người đang cười đùa trên bãi biển Venice. Sau khi tốt nghiệp đại học, Minh, Châu, Nhật và Khả Ngân cùng tổ chức một chuyến đi dài để nghỉ ngơi và xả stress. Họ đuổi nhau trên bãi cát, cùng hưởng thụ không khí trong lành tại bờ biển và chụp những tấm ảnh đẹp nhất.
Trong khi Nhật và Khả Ngân tiếp tục dạo chơi các cửa hàng xung quanh bờ biển, Minh và Châu ngồi trên bãi cát vàng nhìn ra phía chân trời. Châu đội trên đầu một chiếc mũ cực kì đáng yêu, mặc chiếc váy được Thảo may tặng, cười nheo mắt vì mặt trời chiếu sáng. Minh xoa đầu Châu và hỏi:
- Tốt nghiệp rồi mày có định về Việt Nam không?
- Chưa biết, ban đầu định học xong thì về, nhưng bây giờ có người yêu rồi thì về làm gì? Ở đây đi làm kiếm nhiều tiền chả sướng à! Bao giờ visa hết hạn thì tính sau!
Minh nghe vậy, thoáng cười đểu:
- Cần gì gia hạn visa, sau này lấy anh làm chồng thì coi như quốc tịch Mĩ rồi!
- Ơ ai thèm?!
Châu đánh nhẹ Minh, ngại nên cười tít mắt. Thế xong rồi Minh chẹp miệng:
- Thật ra tao không thích công việc này, ở đây nhiều thị phi lắm, vả lại cũng khó mà chấp nhận Lucas.
Ô hay, Minh trước đây đã được đặc cách thực tập, nên vừa ra trường đã lên làm trưởng phòng, được hưởng đặc quyền xịn thế