Khoảng một tuần sau, đến ngày đi tham quan của trường. Vì một người lề mề đi muộn mà cả lớp phải trì hoãn buổi đi chơi lại chậm hơn so với các lớp khác. Lịch khởi hành là từ 6 giờ nhưng đến 6h15' vẫn chưa thấy bóng dáng của Hoa Anh Thảo đâu. Châu với Ly đã yên vị ngồi trên xe. Hôm nay Châu mang cả balo ngập đồ ăn vặt, hầu như chỉ có đồ ăn và sạc dự phòng, tai nghe, son, tiền. Còn Ly á, nhàn hạ đến mức không cần mang đồ gì đi, chỉ khênh mỗi cái balo cho Châu chuyển bớt thức ăn sang đây. Tiền thì tiêu ké của Thảo là không sợ hết. Vậy mà giờ này vẫn chưa thấy con dở hơi kia hiện hình, nẫu hết cả ruột.
Châu đang lo phát sợ lên vì Thảo nhận sẽ mang hai cục phát wifi đi cho Châu dùng ké, nó mà không đi thì Châu chết tiền 3G. Ly cũng sợ đâu kém, nó chủ quan không thèm mang tí tiền nào, Thảo mà không đi á, chắc Ly đi ăn xin mất. Lớp 10A2 chủ yếu là các thành phần nhà giàu, à không, trường cấp III Ước Mơ vốn sẵn là trường dành cho những học sinh có tiền. Dịp đi chơi này, mang vài trăm đi tiêu được tính là ít, vài triệu thì mới thể hiện được mình là rich kid, mà Ly thì có mẹ là giáo viên, làm sao ăn chơi so bì được với bọn nó.
- Kia! Cái Thảo đến rồi.
Cô chủ nhiệm mừng huýnh, nãy bố nó có gọi đến xin phép cho Thảo đến muộn một tí, mong cả lớp thông cảm chờ đợi. Tại bố nó làm to, có cổ phần trong cái trường này, hơn nữa còn là hội trưởng hội phụ huynh học sinh, cô chủ nhiệm nào dám nói gì, đến hiệu trưởng còn phải nề hà.
Từ xa xa đã thấp thoáng cái bóng sang chảnh lồng lộn bước ra từ chiếc ô tô bóng bẩy đen tuyền, nổi bật nhất là quả vali màu hường phấn to sụ bên cạnh. Khiếp, đi tham quan chứ có phải đi nghỉ dưỡng 2 ngày 3 đêm đâu mà lố lăng dễ sợ.
Tự nhận thức được rằng mình làm muộn giờ của cả tập thể nên Thảo cũng biết điều nhanh nhảu một chút, cũng có hai anh vệ sĩ hộ tống cái vali ra sau cốp xe, chứ vali to như thế làm sao mà nhét lên xe cho nổi.
Thảo sững sờ, bây giờ mới nhận ra Châu với Ly bắt cặp ngồi hai ghế cạnh nhau, đồng nghĩa với việc Thảo bị ra rìa. Ôi thôi, chơi ba người khó khăn lắm, cứ cái gì đi đôi đi cặp là hẳn sẽ có một đứa dư ra. Thảo nói nhỏ năn nỉ:
- Chỗ Minh còn trống hay mày bắt thời cơ ra ngồi cạnh nó kìa Châu!
- Cứt, bố mày thèm vào, tao mà phải hạ thấp giá à?
Thảo khóc thét, Ly thì không có lí do nào để không ngồi cạnh Châu, Châu nhiều đồ ăn đồ uống thế này, ngồi cạnh sướng thế còn gì, chứ chẳng nhẽ ngồi với Thảo để lôi quần áo trong vali ra mặc check in với nó hả, Ly đâu rảnh. Thảo mũi hơi đỏ, bị dư ra đâu dễ chịu gì đâu, nó mít ướt lắm, động tí là khóc.
- Nhưng mà không còn chỗ nào nữa rồi.
- Kia, con Ngọc, thằng Minh, thằng Tuấn Anh, vẫn có ba đứa đấy ngồi alone còn gì.
Ly tia nãy giờ mới ra ba đứa đấy, chỉ còn đúng ba đứa đấy chưa có ai ngồi cùng. Cơ mà Thảo làm mình mẩy ứ chịu:
- Thừa biết tao ghét con Ngọc rồi còn nói, sĩ vãi ra. Thằng Minh thằng Tuấn Anh như hai đứa khùng ý. Toàn ca khó!
Châu thở dài bất lực, Ly cũng vậy, nhưng mà cô chủ nhiệm réo quá nên Thảo rối muốn điên lên. Cô Thu quát:
- Thảo! Mày đứng thế ngã dập mặt thì chơi bời gì nữa, ngồi vào chỗ ngay cho cô, không phải yêu sách.
Bất đắc dĩ, bất đắc dĩ, suy cho cùng thì vẫn là vì ba từ "bất đắc dĩ", không cứng đầu như Châu nên cô nói gì Thảo cũng biết sợ. Đầu tiên là con Ngọc, con bẩn tính đấy Thảo chẳng ưa từ hồi cấp I rồi, toàn ghen ăn tức ở cố tình kiếm chuyện với Thảo, kể cả Châu với Ly nữa. Ngồi với thằng Minh hay thằng Tuấn Anh thì cũng khó chịu y như nhau, nhưng mà Minh thì cho gan Thảo cũng không dám động, nhất quyết không động vào crush của bạn thân, may ra ghế thằng Tuấn Anh ngay trước ghế của Châu Ly nên Thảo quyết định ngồi, như thế ít ra cũng dễ bề nói chuyện.
Cơ mà lấy làm lạ, Minh với Tuấn Anh chơi thân với nhau mà sao lại mỗi đứa một ghế? Tình anh em có chắc bền lâu? Thảo tò mò, cũng hơi buồn cười nên cố tình gãi đúng chỗ ngứa của Tuấn Anh:
- Sao mà bạn Tuấn Anh với bạn Minh không nhìn mặt nhau nữa vậy?
- Im đi lắm mồm!
Thật ra Thảo biết lí do là vì sao, hôm qua nhắn tin có nghe Châu kể rồi, nhưng mà Thảo vẫn cứ thích xóc xỉa Tuấn Anh đấy, ai bảo hồi trước cậu cũng hay chửi Thảo cơ.
- Là vì bạn Gia Linh chứ gì, tưởng tao không biết. Chết vì gái đúng là cái chết tê tái.
Tuấn Anh hậm hừ không thèm đáp trả. Thảo chưa bao giờ biến thành cái gai to như thế trong mắt cậu. Con bé này, không lành tính đơn giản như cậu vẫn nghĩ, vậy mà cứ ngỡ tưởng Thảo thuộc hội hiền lành dễ bị bắt nạt, ai ngờ nó cũng biết chớp thời cơ để phản đòn, y hệt con Châu, đanh đá y như nhau. Nhưng mà, Châu chửi thẳng đánh thẳng, còn con này thì khác, Thảo lúc đầu ngậm ngùi cam chịu, mãi đến cái lúc Tuấn Anh gặp trục trặc với Minh vì một đứa con gái lớp khác, Thảo lại dám xoáy vào. Chẳng lẽ nó không biết, cả lớp này ít ai dám đàm tiếu sau lưng "Tanh công tử". Thế mà nó vẫn leo lẻo cợt nhả tiếp:
- Lê Gia Linh, Lê Gia Linh, Lê Gia Linh!
Tuấn Anh nóng nảy không chịu được nữa, giơ nắm đấm ra trước mặt Thảo. Chỉ doạ thôi chứ nó không dám đánh con gái đâu, sợ mất hình tượng soái ca ấy mà, nên Thảo chả việc gì phải sợ cái nắm đấm yếu cơ kia.
- Mẹ kiếp! Câm đi đừng có nói nữa, đấm đấy! Không phải chuyện của mày thì đừng có sủa.
Châu ở dưới xem phim nghe được hết cuộc đối thoại của hai đứa bên trên, cố tình hẩy hẩy Ly bên cạnh, thì thầm kiểu muốn nói cho cả thế giới nghe thấy.
- Mày listen chưa? Nó bảo không phải chuyện của Thảo thì Thảo đừng có sủa, ý nó tức là chuyện của nó thì nó được sủa á!
- Con chó này!
"Tanh công tử" quay xuống chửi Châu, Ly thì bụm miệng không nhịn được cười. Nhưng mà Ly vẫn không hiểu cho lắm, Gia Linh thì liên quan quái gì đến Minh và Tuấn Anh? Sau đấy có hỏi Châu thì nó kể là vì Tuấn Anh đùa dai Minh quá trớn, Minh vì nhỏ nhen liền công khai tán tỉnh Gia Linh để trêu ngươi thằng bạn thân. Cuối cùng hai đứa giận không thèm nói chuyện với nhau.
Khiếp, Ly bái phục, cái gì liên quan đến crush Châu là nó phải nắm bắt cặn kẽ từng diễn biến, thế mà lúc nào cũng tỏ ra kiêu