“Thôi được rồi, ta không đùa ngươi nữa.
Ta ngủ đây” Nói rồi Nam nhắm mắt lại đi ngủ.
…
Sang hôm sau, Tư Lỗ thức dậy sớm đánh thức Nam dậy.
Anh vung vai một cái rồi vào nhà bếp chuẩn bị thức ăn cho Lữ Mộng Quân.
Vừa chuẩn bị vừa ngân nga vài bài hát.
Cuối cùng sau hơn 30 phút nấu ăn thì món ăn cũng hoàn thành.
Nam đích thân đưa đến thân cho Lữ Mộng Quân, nhưng lần này Nam lại khựng lại trước cái rèm che của chiếc lều.
Trong đầu anh toàn là chuyện tối hôm qua, lúc này anh tự thầm một điều đó là tối hôm qua do Lữ Mộng Quân uống say quá nên không nhớ gì cả.
Nam đứng ngoài cửa hô to.
“Lữ tướng quân! Tôi vào được không?”
Lúc này Lữ Mộng Quân cũng mới vừa tỉnh ngủ, nàng ta nghe Nam gọi một lượt như thế thì luống cuống nhìn xuống trang phục mình mặc, một cái bộ đồ ngủ này mà mang ra chắc chắn sẽ bị Nam coi thường mất.
Thê là một phút mười lăm giây, Lữ Mộng Quân ngay lập tức thay một bộ y phục hằng ngày, còn đặc biệt tết tóc lại cho gọn gàng.
Khi đã chuẩn bị xong, nàng ta nhận ra một điều là hôm nay Nam lại đứng trước cửa gọi mình?! Không phải lúc nào anh cũng xông thẳng vào giữa công việc mà chẳng cần báo trước hay sao? Nhưng vậy cái chuyện tối qua không phải là do nàng ta nằm mơ rồi.
Nghĩ đến đấy, đôi má của Lữ Mộng Quân ửng lên chút hồng, tối hôm qua mình nói như thế có quá đáng hay không? Không được, đã là một tướng quân thì đã nói là phải làm!
“Được rồi ngươi vào đi” Nghe thấy giọng nói của Lữ Mộng Quân, Nam mới dám bước vào.
Anh bây giờ không biết mình có thể giữ được cái vẻ mặt cứng đơ này bao lâu nữa khi nhìn thấy Lữ Mộng Quân khi này, lúc đầu khi gặp nhau còn đỡ, có thể xem đó là thức cảm xúc nhất thời, lúc sau thì đơn thuần là công việc, còn lúc này thì…
Nam đặt dĩa cơm lên bàn rồi nhẹ nhàng nói.
“Chúc Lữ tướng quân ngon miệng, ta cáo lui đây”
Vừa định đi thì Lữ Mộng Quân kéo tay anh lại, nàng ta lấy hết can đảm của mình ra, giận dữ nói.
“N…Ngươi! Không được gọi ta là Lữ tướng quân nữa…Ngươi phải gọi ta là Mộng Quân!”
Nghe đến đây, Nam nở ra một nụ cười gượng nói.
“Được thôi Mộng Quân” Nam nói như thế, bỗng đôi má trắng hồng của Lữ Mộng Quân bỗng ửng đỏ, đây là lần đầu đầu có người khác ngoài người thân của nàng gọi cái tên Mộng Quân như thế.
Để trấn áp cái cảm thứ cảm xúc nhất thời này, nàng liền nghĩ tới công việc.
Ngay lập tức, đôi mắt nghiêm nghị của Mộng Quân được thiết lập, nàng ta kêu Nam ngồi xuống cái ghế đối điện rồi vừa ăn vừa nói.
“Chuyện là, ta phải đến kinh thành một chuyến.
Liệu ngươi có muốn đi? Ta hiện tại chưa biết nói chuyện với cẩu hoàng đế như thế nào, ta thấy ngươi cũng khá giỏi ăn nói nên ngươi có muốn giúp ta lần này không? Ta đảm bảo, khi đến kinh thành ngươi sẽ có được chút tiền đồ.
Từ đó…có thể đi nơi khác mà vùng vẫy…ngươi ở đây mãi không phất lên được đâu”
Nghe Lữ Mộng Quân nói thế, nam thở dài.
Tác giả Thành Nam lại nhớ lại hoàn cảnh mình nhắc để Huynh Tế Thu.
“Uy Thành bước tới, ngồi xuống.
Tay cầm chén trà phiêu nhã.
Huynh Tế Thu lúc đấy vô cùng nịnh hót, hắn ta mang ra bao nhiêu rương Kim Tinh ra trước mặt cậu, nhưng Uy Thành vốn là người không ham mê tiền tài.
Cậu đã có hệ thống, sao lại cần mấy cái món này.
Nhưng Huynh Tế Thu phải bắt cậu nhận được bằng được.
Hắn ta muốn phục hồi lại cái cần dưới của mình, không thể để người trong thiên hạ gọi mình bằng cái tên Liệt Dương Đế Vương được.
Kể ra cũng tội, trong một lần ăn chơi quá chén, liền tiểu kê không hể ngóc đầu dậy được nữa, từ đó liền biến thành một thứ đi đại tiện.
Tế Thu không thể chấp nhận được, hắn ta đường dường là một vị vua có hơn trăm sủng phi, làm sao có thể liệt dương như thế được”
Đúng là cái lần đó, anh chơi cũng hơi ác với nhân vật của mình thật.
Nhưng mà gặp một cái trận game bị xuyên táo hơn bốn mươi mấy lần, thì không tức mới là lạ, thế là Nam đổ hết giận dữ của mình lên người Tế Thu, mặc kệ cái đại cương truyện.
Đại cương thì đại cương, ta thích là ta sửa, ta là tác giả đó thì sao nào?
“Được rồi Mộng Quân.
Ta cũng cần đến kinh thành làm vài thứ.
Nhưng chuyện ta rời quân đội của…” Nhất thời nói tới đây, Nam không biết nói gì thêm.
Dù sao tính chất của mối quan hệ của hai người về cơ bản đã thay đổi, không thể xưng hô ngài, ta như tước được nữa.
Mặc dù Nam là người miền nam, vốn khá thoải mái với chuyện xưng hô