Editor: Utachihahaha~ Hoài
Không phải Mễ Dương và Tống Du Du không nghĩ đến chuyện ném nồi cơm điện vào lòng Chu Minh Thần, bọn họ biết Chu Minh Thần mới là boss thực thụ của chương trình này, dù thế nào thì tổ đạo diễn cũng phải nể mặt anh đúng không?
Bởi lẽ tuy trên mặt Chu Minh Thần luôn cười, nhìn cũng rất lịch sự hiền lành, nhưng không biết có phải do địa vị trong giới của anh quá cao hay không mà Mễ Dương và Tống Du Du không dám làm càn trước mặt anh.
Còn Du Sướng thì khác, dù là gương mặt tinh xảo đẹp đẽ có tính công kích kia hay sự sắc bén cứng rắn từ trong xương cốt của cậu đều cho thấy Du Sướng là người có tính khí không tốt và không dễ gần.
Nhưng bất kể là Tống Du Du hay Mễ Dương đều thích giao tiếp với Du Sướng hơn.
Cho nên khi Du Sướng thẳng thừng đứng dậy ném nồi cơm điện vào lòng Chu Minh Thần, cả Tống Du Du và Mễ Dương cũng như nhân viên công tác ở đây đều ngẩn người.
Chu Minh Thần không tức giận chứ?
Tim họ treo lơ lửng, cẩn thận quan sát biểu cảm của Chu Minh Thần, sợ rằng Chu Minh Thần sẽ xụ mặt ngay lập tức, gây khó dễ với Du Sướng.
Du Sướng hoàn toàn không hiểu được tấm lòng của mọi người xung quanh.
Khi đối diện với Chu Minh Thần, đôi mắt đào hoa của cậu khẽ nhếch lên, nở nụ cười khiêu khích và sung sướng khi người khác gặp họa: hehehe, để tôi xem anh làm gì bây giờ?
Chu Minh Thần bị nụ cười tươi xán lạn của Du Sướng làm cho sửng sốt, đột nhiên anh nhớ đến ngày đầu tiên mình gặp Du Sướng vào sáu năm trước.
Đó là một buổi sáng sớm, thời tiết Bắc Kinh không được tốt lắm, trên bầu trời toàn là sương mù xám xịt.
Anh đeo tai nghe, rảo bước trên con đường rợp bóng cây xanh của trường học.
Tai nghe đang phát tin tức từ đài BBC, người dẫn chương trình vô cảm nhấn nhá nói về chiến loạn ở vùng Trung Đông.
Một nam sinh đội mũ lưỡi trai bỗng nhiên đứng chắn trước mặt anh, ngũ quan tinh xảo rực rỡ của cậu như đang chiếu sáng cả thời tiết âm u.
Lúc đó Du Sướng cũng có biểu cảm như thế này, đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhếch lên, ánh mắt khiêu khích:
"Này, ngoại hình của anh rất đúng gu của tôi, tôi đang có một bộ phim cần tuyển nam chính, anh có muốn đóng không?"
Nốt ruồi nhỏ đáng yêu đó điểm xuyết trên gương mặt đẹp đẽ của cậu, ngay cả sự ngạo mạn và khiêu khích cũng mang theo đôi chút đáng yêu bất thường.
Ký ức lui dần nhưng dường như người trong trí nhớ đã đi xuyên qua thời gian, đứng trước mặt anh như trong quá khứ.
Chu Minh Thần khẽ cười, ánh mắt dịu dàng.
Anh đưa tay nhận lấy nồi cơm điện trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người.
Không biết có phải trùng hợp hay không, trong lúc đưa qua, ngón tay của Chu Minh Thần khẽ cọ vào mu bàn tay của Du Sướng.
Một loạt cảm giác tê dại truyền từ da thịt lên, lỗ tai Du Sướng hơi đỏ, bàn tay run rẩy, thiếu chút nữa là đã nhảy dựng lên rồi.
Du Sướng đưa mắt nhìn về phía Chu Minh Thần, chỉ thấy biểu cảm của anh như thường, không giống như cố ý.
Hơn nữa là do cậu chủ động đứng trước mặt Chu Minh Thần, nói gì đi nữa cũng là cậu tự làm tự chịu.
Du Sướng mím môi buồn bực, hết cả hứng trêu Chu Minh Thần.
Chu Minh Thần thấy Du Sướng không vui, anh bèn an ủi Du Sướng: "Đừng lo, anh sẽ không để tổ đạo diễn lấy nồi cơm điện đi."
Tổ đạo diễn khó xử nhìn Chu Minh Thần, nhưng vì làm theo kế hoạch của chương trình, bọn họ vẫn phải nói Chu Minh Thần giao nồi cơm điện ra, chỉ là giọng điệu thân thiện hơn khi nói với mấy người kia rất nhiều: “Minh Thần, quy tắc của chương trình đã được đặt ra từ đầu, cậu nhanh giao cái nồi cơm điện đó cho chúng tôi đi!”.
Du Sướng, Mễ Dương và Tống Du Du lập tức nhìn Chu Minh Thần bằng ba đôi mắt to tròn.
Việc bọn họ có tiết kiệm được chi phí sinh hoạt hay không đều nhờ cả vào Chu Minh Thần đấy.
Chu Minh Thần dùng ánh mắt trấn an Du Sướng, rồi nhìn thẳng vào đạo diện và nói xin lỗi: "Đạo diễn, tôi không thể đưa nồi cơm cho ông."
Tổ đạo diễn: Ảnh đế Chu, vì một miếng ăn mà làm tới mức này ư?
Chu Minh Thần nâng nồi cơm điện lên, tiếp tục nói bằng giọng quảng cáo hoàn hảo không vấp một chỗ nào cả: “Công nghệ mang đến những món ăn ngon, nồi cơm điện xinh đẹp đưa cơm nhà bạn lên một tầm cao mới!”.
Sau khi đọc quảng cáo, Chu Minh Thần nhìn đạo diễn với vẻ mặt bất đắc dĩ, anh chìa nồi cơm điện trong tay ra và nói: "Đạo diễn, bây giờ ông đã biết vì sao tôi nói ông không thể tịch thu nồi cơm điện chưa?"
Ba người kia cũng bị sự ngẫu hứng của Chu Minh Thần làm cho bất ngờ, nói thế nào đi nữa thì dù vẻ ngoài của anh không hung dữ, nhưng khí chất trên người quá mức nghiêm túc, không giống người sẽ làm ra những chuyện như vậy chút nào.
Hơn nữa Chu Minh Thần còn đọc quảng cáo với vẻ mặt nghiêm trang, rõ ràng biết là anh cố tình nhưng không thể bắt được một lỗi sai nào, tương phản quá lớn.
Mễ Dương ôm bụng cười sặc sụa, cậu ta lau nước mắt nơi khóe mắt, vừa cười vừa nói: "Anh Minh Thần, anh thật sự quá đỉnh! Chiêu này mà anh cũng nghĩ ra được."
Truyện Quan Trường
Tống Du Du phải giữ hình tượng, chỉ dám tặng Chu Minh Thần một “like” rồi che miệng cười trộm.
Kế hoạch của Du Sướng thất bại, lẽ ra cậu sẽ thất vọng nhưng bước đi của Chu Minh Thần thật sự quá đỉnh.
Sao cậu lại không nghĩ ra chỉ cần là vật có thể nhìn thấy thương hiệu ở trong phòng đều là sản phẩm của nhà tài trợ nhỉ, cho dù quyền lực của tổ đạo diễn có lớn