Sống Cùng (Cao H)

Biếи ŧɦái


trước sau

Chương 10: Biếи ŧɦái

Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến giọng nói của Hà Ánh Đồng, cô ấy thét chói tai lao tới, "Ngụy Kỷ Nguyên tôi đm cả tổ tông nhà anh!"

Không biết trong tay cô ấy cầm cái gì, nặng nề nện xuống ót Ngụy Kỷ Nguyên.

Ngụy Kỷ Nguyên buông Tưởng Uyển ra, đứng lên che ót, liếc mắt nhìn Hà Ánh Đồng, lảo đảo té xỉu ngã trên mặt đất, máu từ sau đầu anh ta ào ạt chảy ra bên ngoài.

Trên mặt Tưởng Uyển đầy nước mắt, cô che chỗ quần áo bị kéo rách lại, cả người run rẩy, giọng nói không ổn định, "Ánh Đồng..."

Hà Ánh Đồng thăm dò hơi thở của Ngụy Kỷ Nguyên, thấy anh ta vẫn còn thở, lúc này mới mệt mỏi ngã xuống mặt đất, cô ấy liếc mắt nhìn Tưởng Uyển một cái, "Cậu không sao chứ?"

"Không có việc gì..." Tưởng Uyển xuống giường, chân mềm khiến bước đi lảo đảo, cả người cô run rẩy, lúc nói chuyện, giọng nói nghẹn ngào, "Anh ta nói cậu ở đây, muốn tớ tới... Gặp mặt... Nói rõ ràng, tớ mới... Tới đây."

Hà Ánh Đồng lau nước mắt trên mặt cô, "Con mẹ nó, là tớ có lỗi với cậu."

Cô ấy lấy ra di động gọi 120, báo địa chỉ xong, ngón tay khẽ run lấy một điếu thuốc ra đưa lên miệng, nói với Tưởng Uyển, "Anh ta uống say, Tưởng Uyển, có thể nhìn mặt mũi của tớ, đừng nói ra ngoài."

Khóe mắt Tưởng Uyển ngơ ngẩn còn vương nước mắt, cô nhìn Hà Ánh Đồng, giọng nói nhẹ như một cơn gió bay trong không trung, "Tớ có thể... Nói cho ai?"

Hà Ánh Đồng dập tắt điếu thuốc, "Mẹ nó!"

Cô ấy ngẩng đầu, ánh mắt đỏ bừng nhìn Tưởng Uyển, "Là tớ nợ cậu, Tưởng Uyển, nếu cậu coi tớ là bạn, cậu có việc có thể gọi điện thoại cho tớ, nếu không muốn làm bạn, tớ cũng nhận, cậu đi đi."

Tay Tưởng Uyển run rẩy sửa sang lại quần áo của mình, cô lau khô nước mắt trên mặt, cũng không quay đầu mà đi.

Lúc xuống lầu, chân cô vẫn còn mềm.

Cô lên xe về nhà, cắm chìa khóa vài lần vẫn chưa mở được cửa, cô bất đắc dĩ, dùng một cái tay khác đè lên cái tay đang phát run, lúc này mới có thể mở cửa ra.

Phòng khách tối om, chỉ có cửa tủ lạnh đang mở, lộ ra ánh sáng màu trắng lạnh lẽo.

Văn Tẫn đang ngồi trước tủ lạnh, cúi đầu hạ cờ.

Tưởng Uyển cũng không bật đèn,

như du hồn đi vào nhà vệ sinh, khóa trái cửa, cô cởϊ qυầи áo đứng dưới vòi hoa sen, mở nước ấm, nương theo tiếng nước áp lực khóc thành tiếng.

Cô rất sợ hãi, thậm chí cô không dám tưởng tượng nếu Hà Ánh Đồng không trở về, có phải cô sẽ... Ngụy Kỷ Nguyên sẽ thực hiện được.

Sợ hãi và kinh hoảng khiến cô bật khóc không thể dừng lại, lần đầu tiên cô nhận ra bản thân cũng chỉ là một người phụ nữ mềm yếu vô lực, nếu không nhờ Hà Ánh Đồng, khả năng cô đã bị...

Cô cắn chặt ngón tay, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Cả người cô run rẩy kịch liệt, nước ấm trên đỉnh đầu cũng không giảm bớt được kinh hoàng và sợ hãi trong cơ thể cô.

Không biết qua bao lâu, cửa bỗng nhiên bị người ta gõ vang, bên ngoài truyền đến giọng nói của Văn Tẫn, "Cô đã ngây ngốc bên trong suốt một giờ rồi đó, cho tôi mười phút, tôi phải dùng toilet."

Trước đó Tưởng Uyển chưa kịp lấy quần áo để tắm, quần áo dơ trên mặt đất cô không muốn mặc, chỉ có thể lấy chiếc khăn tắm màu trắng quấn lên, sau đó đi mở cửa nhà tắm.

Ánh mắt Văn Tẫn dừng ở trên người cô.

Đôi mắt của Tưởng Uyển khóc đến đỏ bừng, bả vai trắng nõn còn dính vài bọt nước, cô cúi đầu, thân thể vẫn run nhẹ.

"Đây là của tôi." Văn Tẫn nhìn chằm chằm khăn tắm trên người cô.

"Tôi biết." Giọng nói của Tưởng Uyển còn mang theo giọng mũi sau khi khóc, "...Ngày mai tôi sẽ giặt sạch trả anh."

"Không thể." Văn Tẫn mặt không cảm xúc.

"Vậy anh muốn tôi cởi hết hả?!" Tưởng Uyển tủi thân khóc lớn, "Tôi phải cởi hết anh mới vừa lòng sao?! Sau đó anh cũng cởi sạch, rồi lại nói anh bị rối loạn kiểm soát xung động với tôi đúng không! Anh là tên biếи ŧɦái sao?!"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện