Nhà họ Lâm và nhà họ Vương có đủ sức nặng ở tỉnh Giang Kiên rồi.
Hai gia tộc lớn lại đồng thời đứng lên ủng hộ Nhạc Huy khiến đám doanh nhân không biết suy nghĩ hoặc đang lo lắng thái quá đều nhốn nhào cả lên.
Giọng nói của ông cụ Lâm lại một lần nữa cất lên đã lôi kéo không ít người cho Nhạc Huy, lúc đó trong hội trường khoảng hai phần ba nhà doanh nhân đã đứng dậy.
“Nhà họ Tần tôi cũng đồng ý!”, lúc đó ông cụ nhà họ Tần và Tần Thi Nghiên cũng đứng lên thể hiện lập trường.
Nhạc Huy nhìn về phía Tần Thi Nghiên, cô ta cũng nhìn anh và nở nụ cười thẹn thùng, Nhạc Huy gật đầu cười đáp lại.
Lúc này, nhà họ Tần đang làm chính trị cũng đứng lên khiến hội trường lại một lần nữa sôi nổi, âm thanh náo nhiệt không dứt.
“Nhà họ Hà tôi đồng ý!”, Hà Lão Hổ sau khi do dự nhiều lần cũng đứng lên.
“Nhà họ Nhâm tôi đồng ý!”
“Nhà họ Cố tôi đồng ý!”
Mấy gia tộc lớn ở tỉnh Giang Kiên cũng như các nhà doanh nhân đó vừa thấy nhà họ Lâm và nhà họ Vương dẫn đầu cũng đứng dậy nhộn nhịp.
Cả hội trường như nổ tung, những người đứng lên đó liền cảm thấy nhẹ nhõm, mấy gia tộc lớn đều đã đồng ý gia nhập vào hiệp hội của Nhạc Huy rồi, đây sẽ là một đội ngũ và tổ chức vô cùng to lớn. Cho dù sau này mấy ông lớn không gia nhập kia sẽ bất mãn với bọn họ, nhưng chỉ là trong một phạm vi nhỏ thôi, mấy gia tộc lớn sẽ che chở cho bọn họ chứ không nhắm mắt làm ngơ.
Lúc này, sắc mặt của những nhà doanh nhân lớn đứng về phía Hoàng Ưng Long cũng rất khó coi, thậm chí đã cảm thấy hoang mang. Lần này Nhạc Huy muốn tiến hành một cuộc cải cách kinh tế và môi trường tỉnh Giang Kiên.
Trước khi những người này đứng lên, tất cả bọn họ đều thấy Nhạc Huy không có khả năng, nhưng bây giờ Nhạc Huy đã tiến gần đến thành công rồi. Hơn nữa nhiều người, nhiều gia tộc lớn đã gia nhập vào hiệp hội của anh thì những người không gia nhập không phải sau này sẽ bị cô lập hay sao?
Lúc đó rất nhiều ông lớn đã tiến đến gần Hoàng Ưng Long, ánh mắt dồn dập cầu cứu ông ta.
“Ông chủ Hoàng, bây giờ chúng ta phải làm sao...”
“Tình hình rất bất lợi cho chúng ta, cậu chủ Nhạc Huy này đã được lòng mọi người, bây giờ cậu ta đang là trung tâm của mọi người”.
“Nếu chúng ta không gia nhập, tương lai con đường này khó mà đi!”
Tiếng oán than khắp nơi của đám người hi vọng Hoàng Ưng Long có thể đứng lên làm gì đó thay bọn họ.
“Đừng hoảng!”
Hoàng Ưng Long cau có mặt mày, sau khi trầm tư suy nghĩ một lúc, ông ta đứng dậy giơ hai tay lên cao và nói:
“Cậu chủ, chúng tôi muốn cậu giải thích thêm về hiệp hội của cậu. Chúng tôi muốn biết hiệp hội là của một mình cậu hay là thuộc sự quản lý của nhà họ Nhạc? Cậu có thể nói rõ hơn cho chúng tôi không?”
Vừa dứt lời, cả hội trường im ắng dần, chỉ còn lại tiếng bàn luận thì thầm của mọi người.
Dường như bọn họ cũng muốn biết hiệp hội này rốt cuộc là của Nhạc Huy anh hay là của nhà họ Nhạc? Trước đây anh vẫn chưa nói rõ, mọi người đồng ý gia nhập cũng đều vì thân phận của Nhạc Huy. Anh là người nhà họ Nhạc, hiệp hội này chắc chắn có sự ủng hộ của nhà họ Nhạc nên bọn họ sẽ gia nhập.
Hiệp hội mà Nhạc Huy thành lập là một môi trường thật sự tốt, nhà họ Nhạc có năng lực cũng có đủ nền tảng để che chở cho tất cả mọi người. Nhưng nếu đây chỉ là hiệp hội của riêng Nhạc Huy thì dù cho Nhạc Huy là cậu chủ nhà họ Nhạc nhưng anh có năng lực gì mà hứa hẹn với mọi người tỉnh Giang Kiên? Xây dựng “nơi trú ẩn” cho tất cả mọi người chứ?
Sau khi nghe Hoàng Ưng Long nói xong, nụ cười trên mặt Nhạc Huy cũng vụt tắt. Anh biết sẽ có người hỏi đến vấn đề này. Hơn nữa vấn đề này chắc chắn anh cũng khó tránh khỏi.
“Tên Hoàng Ưng Long này cũng xảo quyệt quá!”
Vương Hạc Niên nhíu mày nhìn Hoàng Ưng Long khó chịu.
“Bố, bố nghĩ Nhạc Huy sẽ giải thích thế nào với bọn họ? Chúng ta biết hiệp hội này là do Nhạc Huy tự mình thành lập, nếu cậu ta nói ra chuyện này chắc chắn sẽ gây rối loạn, không dễ gì lấy lòng được bọn họ, đoán chừng lát nữa sẽ tan rã nhiều đây...”
Vương Hạc Niên khá lo lắng.
Lúc đó Vương Côn cũng nheo mắt lại, vẻ mặt nghiêm trọng, có lẽ là đang lo âu.
Nhưng ông ta lại nói:
“Tùy cơ ứng biến thôi, bố tin Nhạc Huy còn có con át chủ bài. Với suy tính kỹ càng của Nhạc Huy, chắc chắn đã dự đoán được chuyện này sẽ xảy ra, chắc cậu ta sẽ tìm được cách”.
“Bố, bố tin cậu ta vậy sao?”, Vương Hạc Niên nghe xong vô cùng ngạc nhiên nhìn Vương Côn.
“Bố tin!”, Vương Côn xoay đầu lại cười với dáng vẻ chắc chắn: “Trong nhiều lần tiếp xúc trước đây, Nhạc Huy luôn thể hiện mình là người có đầu óc, điềm tĩnh và thể hiện được tài năng trong kinh doanh. Bố tin! Cậu ta sẽ có cách đối phó với mọi tình huống bất ngờ thế này”.
“Vả lại, cho dù nó không có cách ứng phó với vấn đề này của Hoàng Ưng Long, làm mất lòng mọi người, nhưng cuối cùng vẫn sẽ có rất nhiều nhà doanh nhân đồng ý gia nhập hiệp hội của cậu ta, dẫu sao có mấy gia tộc
lớn chúng ta đặt nền móng thì bọn họ sẽ không có mắt như mù đâu”.
“Nhiều nhất là kế hoạch lần này không chắc là sẽ hoàn toàn thành công. Nhưng bố tin cậu chủ nhà họ Nhạc sẽ không để mình bất lợi đâu, vì thế chúng ta hãy tùy cơ ứng biến, đừng quá lo lắng”.
“Vâng ạ!”, Vương Hạc Niên nghe xong cũng không nói gì nhiều.
Lúc đó Nhạc Huy đã lên tiếng, bắt đầu trả lời câu hỏi của Hoàng Ưng Long.
Anh vẫy tay, tỏ ý mong mọi người hãy im lặng trước, rồi từ từ đáp:
“Hiệp hội này là do mình tôi thành lập nên, chứ không phải của nhà họ Nhạc. Hơn nữa hiệp hội này là một tay tôi tạo ra, không hề có bất kì một người nào trong nhà họ Nhạc tham gia vào”.
Vừa dứt lời như có một quả bom ném vào đám người, chấn động cả hội trường.
“Gì cơ?”
“Không phải của nhà họ Nhạc thành lập, là cậu ta… tự thành lập sao?”
“Vòng vo cả buổi hóa ra hiệp hội này bây giờ vẫn là một cái vỏ rỗng thôi…”
Mặc dù ai nấy cũng hạ giọng, dè dặt bàn luận nhưng những thanh âm đó ít nhiều vẫn lọt vào tai của Nhạc Huy.
Nếu là những người khác, có thể đã không bình tĩnh ở lại hội trường, thậm chí cuống cuồng cả lên.
Nhưng Nhạc Huy lại không hề, anh không những không sợ mà còn cười đáp lại:
“Tôi hiểu tâm trạng của mọi người, dù Nhạc Huy tôi là cậu chủ nhà họ Nhạc, nhưng tất cả những gì tôi có không phải đều từ nhà họ Nhạc mà ra, so với nhà họ Nhạc thì khả năng và thực lực tôi yếu kém hơn nhiều”.
“Nhưng tôi có thể bảo đảm với mọi người nên mọi người hãy yên tâm, Nhạc Huy tôi có khả năng chống đỡ được hiệp hội này. Tôi càng có khả năng thực hiện được tất cả những gì tôi vừa nói, tôi có thể tạo ra một môi trường kinh doanh tốt”.
“Từ khi tốt nghiệp, tôi chỉ lấy từ bố tôi một triệu tệ, sau đó thành lập nên một công ty nhỏ, đó là công ty trách nhiệm hữu hạn thương mại Huy Hành. Tôi đã dành hai năm để tạo nên danh tiếng công ty này ở Sở Châu, thậm chí là tập đoàn Huy Hành quanh mấy thành phố. Tôi tin không cần tôi giới thiệu nhiều, mọi người chắc là biết đến tiếng tăm của tập đoàn Huy Hành rồi nhỉ”.
“Trong vòng hai năm, các khu vực kinh doanh cả Sở Châu đã bị tập đoàn Huy Hành tôi thu mua. Tập đoàn Huy Hành của tôi thống trị cả Sở Châu!”
Lời nói hùng hồn này một lần nữa khiến đám người chấn động.
“Ông chủ tập đoàn Huy Hành lại là cậu chủ sao?”
“Chẳng trách tập đoàn Huy Hành nổi tiếng quá, mặc dù Sở Châu không lớn nhưng danh tiếng tập đoàn Huy Hành đã đạt được những thành tựu xuất sắc khắp mấy thành phố xung quanh rồi. Dự tính sẽ có rất nhiều doanh nghiệp hợp tác với tập đoàn Huy Hành nhỉ?”
Tiếng đám người bàn luận lại vang lên.
Nhạc Huy đã dành thời gian hai năm để xây dựng nên tập đoàn Huy Hành, xem ra không đánh giá thấp thực lực của Nhạc Huy được.
Đám người Hoàng Ưng Long cau có mặt mày, mấy lão hồ ly tinh này lúc đó cũng không thể chống đỡ nổi.
“Còn nữa, nửa năm trước tôi đã rời khỏi Sở Châu, đến thành phố Thiên Hải. Tôi còn có một tập đoàn lớn ở thành phố Thiên Hải là tập đoàn Cửu Đỉnh. Tập đoàn Cửu Đỉnh mới nổi tiếng mấy tháng gần đây nên chắc nhiều người chưa biết đến danh tiếng của tập đoàn này.
Nhạc Huy tiếp tục nói:
“Nhưng mọi người có thể nghe ngóng thử, Nhạc Huy tôi đã làm thế nào để trong thời gian mấy tháng mà tập đoàn Cửu Đỉnh trở thành doanh nghiệp lớn Top ba mươi của thành phố Thiên Hải. Tôi không hề dựa dẫm vào nhà họ Nhạc, cũng không hề dựa dẫm vào bố tôi. Tôi giống các quý vị đang ngồi đây, đều là một nhà doanh nhân bình thường cần cù, chăm chỉ, phấn đấu kinh doanh”.
“Với thực lực của Nhạc Huy tôi như thế thì quý vị nói xem tôi có khả năng tạo ra một “nơi trú ẩn” cho mọi người không? Có khả năng thành lập nên một môi trường kinh doanh tốt đẹp cho quý vị không?”
“Tôi tự mở hiệp hội hay là nhà họ Nhạc mở thì có gì khác nhau chứ?”
Những lời thuyết trình khẳng khái này đã khiến hội trường như nổ tung thêm lần nữa.
Vừa nãy còn khá chần chừ, thậm chí những nhà doanh nhân muốn rút lui lúc đó dường như bị lời diễn thuyết của Nhạc Huy lay động.