Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện

Chương 1243


trước sau



Thấy thế, Tô Tiểu Bạch bất đắc dĩ lắc đầu, ở thế giới này, Độ Kiếp Thiên Công cũng là công pháp tu luyện cao cấp nhất, mạnh mẽ nhất.

Sự xuất hiện của nó đã vượt qua mức cho phép của quy tắc của thế giới này.

Nhưng công pháp tu luyện mạnh mẽ như vậy mà hai con yêu quái này lại xem không hiểu…
Nhìn dáng vẻ tội nghiệp, khẩn cầu của hai yêu, Tô Tiểu Bạch tiện tay điểm một cái.

Chỉ thấy trong nháy mắt, hai điểm hào quang từ trong ngón tay của Tô Tiểu Bạch bay ra, nhẹ nhàng bay qua chỗ hai yêu, tốc độ rất chậm.

Nhưng trong mắt hai yêu thì hai điểm hào quang này lại cực kỳ nhanh, hơn nữa cho dù bọn họ muốn tránh cũng không thể tránh được!
Trong lòng càng thêm kinh hãi, đồng thời hai điểm hào quang đó cũng đã chia nhau bay vào trong trán của hai yêu!
Hai Yêu Vương chỉ cảm thấy trong đầu nổ vang.

Sau đó có sóng lớn chấn động!
Oanh!
Sóng lớn như nhìn không thấy phần cuối, hai Yêu Vương cảm thấy mình bị sóng lớn bao phủ trong nháy mắt!
Nhưng cũng trong chớp nhoáng này, Hổ Sát và Kim Sí Đại Bằng lại ngạc nhiên mừng rỡ phát hiện, những chỗ không hiểu, không thể lĩnh hội trước đó lại trở nên rõ ràng.

Ngay cả bình cảnh cực kỳ chắc chắn cũng buông lỏng!
Thậm chí ngay cả Độ Kiếp Thiên Công cực kỳ huyền ảo, không thể lĩnh hội cũng trở nên trong suốt rõ ràng, nhìn là hiểu ngay!
Hai Yêu Vương kinh hãi không thôi, bỗng nhiên mở hai mắt ra.

Thấy Tô Tiểu Bạch đang mỉm cười nhìn hai người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Hai yêu liên tục nuốt nước bọt, sau đó sợ hãi thán phục, nói: "Chủ thượng thần công vô song, còn có thủ đoạn điểm hóa như vậy, đúng là khiến người ta sợ hãi, thán phục!"
"Đa tạ chủ thượng điểm hóa tiểu nhân, tiểu nhân nguyện vì chủ thượng mà xông pha khói lửa!" Kim Sí Đại Bằng kích động, vội vàng chấp tay nói.

Tô Tiểu Bạch gật đầu một cái, cũng không nói chuyện, Hổ Sát và Kim Sí Đại Bằng thấy thế thì kích động rời khỏi đây, muốn tranh thủ lĩnh hội Độ Kiếp Thiên Công được điểm hóa.

Bên cạnh, Kha Tuyết và Kha Sương thấy thế thì vẻ mặt khó hiểu.

"Tướng công, sao lại thế này, tại sao trước đó bọn họ còn mặt buồn rười rượi, còn khóc lóc mà bây giờ lại hưng phấn như vậy?"
Kha Sương đi tới bên cạnh Tô Tiểu Bạch, nhìn bóng lưng Hổ Sát và Kim Sí Đại Bằng, tò mò hỏi.

"Biết nhiều như vậy để làm gì, tu luyện Hoàng Cực Tinh La Bảo Điển cho tốt, đừng có ham chơi bỏ quên tu luyện.


Tô Tiểu Bạch đưa tay gõ trán Kha Sương một cái, sau đó dặn dò.

"Tướng công yên tâm, Sương Nhi sẽ cố gắng tu luyện!"
Kha Sương nghe vậy thì vội cam đoan.

"Đi thôi, đi tới thôn trang trước mặt xem thử.


Tô Tiểu Bạch gật đầu, sau đó nhìn Kha Tuyết, vẫy vẫy tay, Kha Tuyết đi tới bên cạnh hắn, sau đó hắn dẫn hai tỷ muội đi thẳng tới phía trước.

"Tướng công không gọi Hổ Sát và Kim Sí Đại Bằng sao?"
Kha Sương ở trong ngực Tô Tiểu Bạch, tò mò hỏi.

"Không cần, ta đã để lại tin tức ho bọn họ.


Tô Tiểu Bạch lạnh nhạt nói.

Vùng rừng núi này kéo dài hơn mười dặm, cực kỳ rậm rạp, trong này không thiếu các loại động vật nhỏ.

Dê, hươu và thỏ.

Sức sống dạt dào.

Nhưng ba người Tô Tiểu Bạch cũng không vì thế mà dừng bước lại, đi thẳng tới thôn trang nhỏ trước mắt.

Thanh Dương Thôn, cái tên được đặt do nó được xây dựng dưới một dãy núi lớn liên miên.

Mặc dù cách thành trì gần nhất cũng hơn năm mươi dặm nhưng không vì vậy mà nhân khẩu trong thôn trang thưa thớt.

Ngược lại, thôn trang này có rất nhiều người, tổng cộng hơn năm trăm hộ dân.

Có thể xem như một cái trấn nhỏ.


Nguyên nhân chủ yếu khiến nhiều người tới Thanh Dương Thôn định cư như vậy là do cách Thanh Dương Thôn chưa tới ba mươi dặm là một tông môn đỉnh tiêm của Vĩnh Quốc.

Diệu Hoa Môn.

Môn chủ hiện nay của Diệu Hoa Môn là đại năng Độ Kiếp đỉnh phong.

Trong môn có rất nhiều trưởng lão, đệ tử.

Có tông môn lớn như Diệu Hoa Môn che chở, lại thêm có không ít đệ tử trong tông môn khi đi ra ngoài thì sẽ ở lại trong Thanh Dương Thôn nên Thanh Dương Thôn này càng thêm náo nhiệt.

Trong thôn có không ít công pháp tàn khuyết.

Không ít người tu luyện từ nhỏ.

Không cần biết là có thể bước lên con đường tu hành hay không, bất kỳ ai trong thôn này

để có thể nói ra được chút bí văn trong tu hành.

Có thể nói là vô cùng phồn hoa.

Tô Tiểu Bạch dẫn hai tỷ muội Kha Sương và Kha Tuyết bay trên không trung, từ xa là đã nhìn thấy được thôn trang này.

Lúc này, trên mặt Kha Sương lộ vẻ vui vẻ.

Chỗ càng phồn hoa thì đồ ăn ngon sẽ càng nhiều.

Đối với con tiểu bạch hồ lần đầu tiên ăn thử đồ ăn ngon của nhân loại thì đã hãm sâu vào không thể tự thoát ra được này thì đồ ăn ngon có sức hấp dẫn trí mạng.

"Tướng công, chúng ta mau tới thôn trang trước mặt đi, Sương Nhi lần đầu nhìn thấy được một thôn trang phồn hoa như thế.

"
Kha Sương ôm cánh tay Tô Tiểu Bạch, làm nũng.

"Ta thấy không phải là ngươi muốn đi xem mà luôn đi tìm món ngon trong thôn trang đó ăn thử chứ?"
Không ngờ, Kha Sương mới nói xong thì đã bị Kha Tuyết bên cạnh vạch trần.

"Tỷ tỷ, ngươi lại nghĩ ta như vậy, đâu phải vì món ăn ngon mà Sương Nhi mới tới thôn trang đó!” Hiếm khi Kha Sương hoạt bát mới đỏ mặt.

Bĩu môi nói.

"Đúng đúng đúng, Sương Nhi không phải vì món ngon, chỉ muốn đến thôn trang đó xem thử thôi!"
Kha Tuyết thấy thế thì che miệng cười.

Nghe hai tỷ muội bên cạnh đùa giỡn với nhau, Tô Tiểu Bạch cũng nhếch miệng lên.

Không lâu sau thì ba người đi tới trước Thanh Dương Thôn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong Thanh Dương Thôn có không ít khí tức của người tu hành.

Nhưng không có một luồng khí tức nào đạt tới Kết Đan.

Đa số đều dưới Kết Đan.

Có thể nói là tất cả đều là mới bước vào con đường tu hành.

Ba người đi vào thôn trang, tuấn nam mỹ nữ hấp dẫn ánh mắt người ở bốn phía.

Nhất dung mạo và hình dáng của Kha Sương và Kha Tuyết hoàn toàn giống nhau thì càng khiến cho người ta cảm thấy là lẫm, kinh ngạc.

Gần như hai nữ vừa xuất hiện, liền đem trong thôn trang tất cả toàn bộ ánh mắt hấp dẫn tới.

Nhưng hai nữ không có chú ý tới điều này mà lại đưa mắt nhìn những cửa hàng nhỏ hai bên đường.

Những cửa hàng nhỏ hai bên đường trưng bày không ít vật ly kỳ cổ quái, đa số đều là những thứ mà hai tỷ muội chưa từng nhìn thấy.

Kha Sương và Kha Tuyết cảm thấy hứng thú, kéo Tô Tiểu Bạch đi xem mấy cửa hàng nhỏ trên đường.

Ông chủ quầy hàng nhìn thấy ba người diện mạo bất phàm thì biết ba người này không phải là người bình thường, lập tức chào hàng.

Mà Kha Sương và Kha Tuyết thì tò mò nhìn mấy thứ thú vị trên quầy hàng.

Ba người bất tri bất giác đã đi dạo hết con đường.

Ở phía trước đã không còn quầy hàng nữa, Kha Sương và Kha Tuyết thì biến dạng hết.

Trên tay và trên cổ đều đeo mấy món trang sức nhỏ sáng lóng lánh, được làm từ mấy viên đá nhỏ.

Tô Tiểu Bạch thấy thế thì nở nụ cười tươi.

“Đẹp không?”
Kha Sương giương năm ngón tay ra, nhìn Tô Tiểu Bạch nói.

Chỉ thấy trên ngón tay ngọc tròn tròn, trắng noãn đó đang đeo một viên bảo thạch màu đỏ lớn như trứng bồ câu, trên cổ tay thì có một cái xâu chuỗi đủ màu lục, lam, hồng.





trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện