Kha Tuyết thấy thế thì cũng xòe năm ngón tay ra, chỉ thấy trên tay đầu châu ngọc, còn đeo một cái vòng tay sáng lấp lánh, đủ mọi màu sắc.
Đúng là phụ nữ không hề có sức chống cự với những thứ trang sức nhỏ sáng lóng lánh, không phân biệt chủng tộc.
"Ta cảm thấy tất cả đều rất đẹp, chủ yếu là do tay của các ngươi đẹp, những bảo thạch này chỉ tô điểm cho ngón tay của các ngươi."
Tô Tiểu Bạch nhếch miệng lên cười nói: "Giống như là hoa hồng phối với lá xanh, với những người khác thì có thể là tay bọn họ làm nổi bật bảo thạch, nhưng đối với hai ngươi thì bảo thạch làm nổi cho tay của các ngươi."
Nghe nói như thế, hai tỷ muội lập tức hưng phấn, mặt mày hớn hở.
Cùng dựa vào trong ngực Tô Tiểu Bạch, vẻ mặt thẹn thùng xinh đẹp động lòng người.
Câu hỏi đơn giản như vậy, Tô Tiểu Bạch đâu thể đáp sai được.
Cười ha hả ôm hai nữ đi thẳng về phía trước.
"Sư huynh, Thanh Dương Thôn này quá nhỏ, mặc dù không ít người nhưng ở ngay dưới mí mắt tông môn, chất béo quá ít."
Trên đường phố, một đám nam tử trẻ tuổi quần áo lộng lẫy, bên hông đeo bội kiếm, ánh mắt rất là khinh thường Thanh Dương Thôn, một tên nam tử có dáng người cao gầy, mắt tam giác trong đó đi tới bên cạnh một nam tử nói.
"Hoa Vân Phi sư huynh, Trương Khôn nói không sai, chúng ta chỉ phụ trách Thanh Dương Thôn này, mỹ danh là trông coi tông môn, nhưng.
.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
.
Nhưng nhìn nhìn đám người Vương Thiên đi Xương Bình Thành, người nào cũng hồng quang đầy mặt, không biết đã mò được bao nhiêu lợi ích!"
Một tên nam tử có dáng vẻ hơi to con khác cũng bất mãn, mở miệng nói.
"Nếu không thì chúng ta thử xin trưởng lão xem coi chúng ta có thể chuyển sang nơi khác hay không?"
Có người mở miệng đề nghị, hẳn là đây cũng là chuyện mà tất cả mọi người đều muốn làm, cùng im lặng nhìn tên nam tử trung niên mày kiếm mắt sáng, hai mắt tràn đầy vẻ âm độc đứng giữa.
"Trưởng lão dặn dò chúng ta trông coi Thanh Dương Thôn này, đương nhiên là có dụng ý của hắn, đâu đến lượt các ngươi nói tới nói lui.” Hoa Vân Phi nhíu mày, liếc mấy người này một chút, sau đó quát lớn.
Thực ra thì Hoa Vân Phi cũng rất khó chịu.
Dù sao hắn cũng là đệ tử thân truyền trong tông môn, thân phận hơn xa những đệ tử nội môn bên cạnh, ngày thường ở trong tông môn thì hắn còn được nhiều tư nguyên hơn.
Nhưng chỉ dựa vào điểm này thì còn lâu mới đủ khiến cho đám người này vây quanh hắn như vậy.
Chủ yếu nhất là Hoa Vân Phi có bối cảnh!
Một vị trưởng lão trong Diệu Hoa Môn là thúc thúc ruột của Hoa Vân Phi!
Có bối cảnh như vậy, Hoa Vân Phi mới có thể trổ hết tài năng trong số rất nhiều đệ tử tinh nhuệ trong Diệu Hoa Môn, lấy được thân phận đệ tử thân truyền.
Cho nên những đệ tử nội môn này mới tụ tập bên cạnh Hoa Vân Phi.
Mặc dù sau lưng Hoa Vân Phi có trưởng lão tông môn ủng hộ, nhưng có những chuyện không phải hắn muốn làm là được.
Trong tông môn không chỉ có một vị trưởng lão!
Hơn nữa, bọn người Hoa Vân Phi bị sai tới trông coi Thanh Dương Thôn, chưa chắc là không thể lịch luyện.
Đương nhiên, Hoa Vân Phi biết, hắn vẫn phải tranh thủ giải quyết nhiệm vụ của vị trưởng lão đó giao.
Nếu không, hắn cũng không có quả ngon để ăn.
Vừa nghĩ tới nhiệm vụ mà trưởng lão đó cho mình, Hoa Vân Phi đau đầu.
"Trương Khôn, trước đó ta kêu ngươi đi tìm người có thiên phú trác tuyệt, kết quả như thế nào rồi?"
Bọn người Trương Khôn bị Hoa Vân Phi quát lớn một chập, đang cúi đầu không nói lời nào thì lại nghe Hoa Vân Phi hỏi, không khỏi cười khổ một tiếng.
"Hoa Vân Phi sư huynh, tất cả người có thiên phú không tồi xung quanh tông môn, không phải bị gọi vào tông môn, trở thành đệ tử tông môn thì cũng trở thành đồng tử của các trưởng lão.
.
."
"Ta tìm nửa tháng cũng không tìm được một người nào có thiên phú ổn.
.
."
"Nửa tháng mà một người cũng không tìm được!”
Hoa Vân Phi nghe vậy thì sắc mặt khó coi, quát lớn.
"Xung quanh tông môn không có người nào có thiên phú không tồi thì mở rộng phạm vi tìm kiếm, đi những chỗ khác tìm xem!"
"Cho dù như thế nào thì cũng phải tìm được