Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện

Chương 1246


trước sau



Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mặt, ngu ngơ nhìn Hoa Vân Phi bay ngược ra.
Phịch một tiếng đập xuống đất, còn có từng đạo máu tươi phun ra trên không trung.
Thấy cảnh này, đám người mới lấy lại tình thần, vội kinh hô một tiếng, vọt lên.
"Hoa Vân Phi sư huynh, ngươi có sao không! ?"
"Sư huynh, ngươi không sao chứ!"
"Sư huynh, ngươi có bị thương ở đâu không, bây giờ sao rồi!"
Bọn người Trương Khôn dìu Hoa Vân Phi đứng lên, vẻ mặt lo lắng, ân cần hỏi han hắn.
Hoa Vân Phi cảm thấy choáng đầu hoa mắt, ngực đau như búa bổ!
Được mọi người nâng, hắn miễn miễn cưỡng cưỡng đứng lên, sắc mặt ửng hồng.
"Ta không sao."
Hoa Vân Phi cố nén cơn đau ở ngực, nuốt một ngụm máu tươi dâng lên suýt chút là phun ra vào, sau đó đưa tay đẩy mấy người này ra.
Sắc mặt tái xanh, trong mắt tràn đầy âm độc nhìn hai tỷ muội Kha Sương và Kha Tuyết.
Luồng lực lượng mạnh mẽ bạo phát ra đó, cho dù bây giờ hắn là Pháp Tướng sơ kỳ thì vẫn không thể chống lại, trong nháy mắt thì bị hất bay ra ngoài!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn may là luồng năng lượng đó cũng không có muốn giết hắn!
Nếu luồng năng lượng đó muốn giết hắn thì e là lúc không kịp ứng pơhos đó thì hắn đã chết dưới luồng năng lượng khổng lồ này!
Nghĩ tới đây, sắc mặt Hoa Vân Phi càng khó coi hơn, chỉ cảm thấy là có người đang đùa bỡn hắn.

Hơn nữa còn khiến hắn mất hết mặt mũi trước mặt nhiều sư đệ như vậy, nhất định phải lấy lại thể diện, nếu không thì Hoa Vân Phi hắn cũng thể ở Thanh Dương Thôn này nữa.

Nhưng Hoa Vân Phi cẩn thận liếc nhìn hai tỷ muội Kha Tuyết và Kha Sương thì phát hiện trên người hai tỷ muội này lại không có chút linh lực dao động nào.

Chẳng lẽ luồng linh lực khổng lồ trước đó không phải là phát ra từ trên người hai tỷ muội này? Nghĩ tới đây, Hoa Vân Phi nửa tin nửa ngờ đưa mắt nhìn nam tử trẻ tuổi đang đứng giữa hai tỷ muội.
"Tiểu tử, ngươi tới đây cho ta."
Lần này, Hoa Vân Phi khôn hơn, hắn đưa tay chỉ thẳng vào nam tử đó, nhíu mày, quát lớn.
"Ngươi đang gọi ta?"
Tô Tiểu Bạch nhếch miệng lên, lạnh nhạt hỏi ngược lại.
"Đúng, gọi ngươi đó, tới đây cho ta, nhanh lên!"
Hoa Vân Phi nghe vậy thì vội vàng gật đầu, hung tợn nói.
"Xin lỗi, ta đi đứng không tốt lắm, hay là ngươi qua đây đi?"
Tô Tiểu Bạch thấy thế thì lại nhếch miệng lên, cười như không cười nói.
Hoa Vân Phi trừng to hai mắt, trên trán nổi đầy gân xanh, cắn răng nghiến lợi nhìn Tô Tiểu Bạch, chỉ hận không thể lập tức xông lên đánh Tô Tiểu Bạch một trận, trút cơn giận trong lòng mình.
Nhưng hắn cũng sợ luồng lực lượng không biết xuất hiện từ đâu đó, trong lúc nhất thời đứng tại chỗ, tình thế khó xử.
"Sư huynh, nếu ngươi không tiện, sư huynh đệ chúng ta thay ngươi bắt tiểu tử cuồng vọng này lại, sau đó mới bắt hai nữ tử đó, áp giải về Diệu Hoa Môn!"
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên bên cạnh, Hoa Vân Phi nghe vậy thì trong lòng vui mừng, quay đầu lại thì nhìn thấy Trương Khôn hai mắt nóng bỏng, nói.
"Ai, chuyện này đâu thể để cho một mình Trương Khôn sư huynh làm được, ta cũng lên!”
"Chỉ là một tiểu tử chưa ráu máu đầu không biết đến từ chỗ nào, giáo huấn loại cuồng vọng như này thì sao có thể thiếu ta được!”
"Loại người này không cần phiền sư huynh động thủ, xem chúng ta lên dạy dỗ tên tiểu tử đó, sau đó bắt hai nữ tử đó lại!"
Những tên đệ tử khác thấy thế thì cũng ánh mắt lấp lóe, tươi cười lấy lòng, nói.
Hoa Vân Phi đang lo sợ nếu mình tùy tiện động thủ thì liệu có bị người đang ẩn nấp đó đùa giỡn nữa hay không.
Nhưng bây giờ có nhiều người cùng động thủ như vậy, vừa hay hắn có thể ở một bên quan sát một chút, xem rốt cuộc là ai âm thầm trợ giúp ba người này!

Nghĩ tới đây, Hoa Vân Phi nhếch miệng lên, nở nụ cười nói: "Vậy thì làm phiền các vị sư đệ."
"Nếu lần này có thể thành công bắt ba người bọn họ lên sơn môn thì

sư huynh sẽ báo công lao của các sự đệ cho trưởng lão!"
"Sư huynh khách khí, chuyện này vốn là chuyện chúng ta nên làm!”
"Sư huynh chờ chúng ta bắt những người đó lại!”
"Sư huynh quá khen rồi!"
Đám người Trương Khôn thấy thế thì mặt mày hớn hở, sau đó nói vài câu xã giao rồi quay đầu đi thẳng đến chỗ Tô Tiểu Bạch và hai tỷ muội Kha Sương, Kha Tuyết!
"Tiểu tử thúi, ta không cần biết ngươi đến từ đâu, bây giờ lập tức lăn tới đây cho ta, dập đầu cầu xin tha thứ thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng!"
"Dám sỉ nhục trào phúng Diệu Hoa Môn ta, tiểu tử thúi ngươi nghĩ Diệu Hoa Môn chúng ta không người sao?”
"Mau lăn tới, cầu xin tha thứ, không thì giết ngươi!”
Có người tính khí nóng nảy, còn chưa tới trước mặt Tô Tiểu Bạch thì hắn đã chỉ vào mặt Tô Tiểu Bạch mắng to.
Kha Sương và Kha Tuyết vốn còn đang khó hiểu không biết mình sỉ nhục Diệu Hoa Môn khi nào thì đã thấy Hoa Vân Phi bay ngược ra ngoài, lại ngẩn ngơ tiếp.
Nhưng bây giờ, đám người này lại dám nhục mạ Tô Tiểu Bạch, chuyện này khiến cho hai tỷ muội lập tức giận dữ.

Nhưng hai tỷ muội còn chưa kịp nói chuyện thì thấy Tô Tiểu Bạch nhíu mày, trong mắt lóe lên vẻ không kiên nhẫn.

Sau một khắc, một luồng dao động năng lượng khổng lồ, cực kỳ kinh khủng phóng lên trời.
Hoàn toàn bao phủ lấy bọn người Trương Khôn đang vọt tới!
Những người này cảm thấy mình đụng vào một ngọn núi cực lớn.

Trong nháy mắt đụng cho những người này bay hết ra ngoài!
Ầm!
Hoàn toàn không có cơ hội phản ứng thì đã bị luồng năng lượng cuồng bạo này đụng bay thẳng ra ngoài!
Đập ầm ầm xuống đất, từng tiếng phục phụt phụt vang lên, đám người này phun máu như mưa.
"Tình.

.

.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

tình huống như thế nào?”
Thấy cảnh này, Hoa Vân Phi trừng to hai mắt, trong mắt tràn đầy chấn kinh và không thể tin.
Hoa Vân Phi vẫn luôn đứng bên cạnh quan sát, muốn tìm xem là ai âm thầm trêu đùa hắn1
Nhưng mặc dù hắn vẫn luôn chăm chú quan sát nhưng lại không phát hiện ra được là ai đang ầm thầm ra tay.
Chuyện này khiến khóe mắt Hoa Vân Phi giật giật.
Mà bọn người Trương Khôn thì chấn động, kinh sợ, thấp thỏm lo âu!
Tựa như là đang đối mặt với một con cự thú kinh khủng từ thời thượng cổ, có thể nghiền chết bọn họ dễ như trở bàn tay.
"Sư huynh...!tình.

.

.

tình huống có chút không đúng, có gì đó quái lạ!"
Trương Khôn cố nuốt một ngụm máu tươi muốn phun ra xuống, sử dụng cả hai tay lẫn hai chân, chật vật bò lên, đi tới bên cạnh Hoa Vân Phi, cười khổ nói.
Các sư huynh đệ khác cũng nhe răng trợn mắt bò lên, ánh mắt nhìn ba người Tô Tiểu Bạch tràn đầy hoảng sợ và bối rối!
Không ai biết được luồng dao động kinh khủng vừa mới xuất hiện lúc nãy là cái gì.
Chẳng là ba người này dám ngang ngược như vậy là vì có cao nhân đang âm thầm bảo vệ cho bọn họ?
"Không biết là vị cao nhân nào đang ầm thầm bảo vệ ba người đó?”
Sắc mặt Hoa Vân Phi liên tục thay đổi, sau một khắc, hắn ôm quyền nói.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện