Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mặt, ngu ngơ nhìn Hoa Vân Phi bay ngược ra.
Phịch một tiếng đập xuống đất, còn có từng đạo máu tươi phun ra trên không trung.
Thấy cảnh này, đám người mới lấy lại tình thần, vội kinh hô một tiếng, vọt lên.
"Hoa Vân Phi sư huynh, ngươi có sao không! ?"
"Sư huynh, ngươi không sao chứ!"
"Sư huynh, ngươi có bị thương ở đâu không, bây giờ sao rồi!"
Bọn người Trương Khôn dìu Hoa Vân Phi đứng lên, vẻ mặt lo lắng, ân cần hỏi han hắn.
Hoa Vân Phi cảm thấy choáng đầu hoa mắt, ngực đau như búa bổ!
Được mọi người nâng, hắn miễn miễn cưỡng cưỡng đứng lên, sắc mặt ửng hồng.
"Ta không sao."
Hoa Vân Phi cố nén cơn đau ở ngực, nuốt một ngụm máu tươi dâng lên suýt chút là phun ra vào, sau đó đưa tay đẩy mấy người này ra.
Sắc mặt tái xanh, trong mắt tràn đầy âm độc nhìn hai tỷ muội Kha Sương và Kha Tuyết.
Luồng lực lượng mạnh mẽ bạo phát ra đó, cho dù bây giờ hắn là Pháp Tướng sơ kỳ thì vẫn không thể chống lại, trong nháy mắt thì bị hất bay ra ngoài!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn may là luồng năng lượng đó cũng không có muốn giết hắn!
Nếu luồng năng lượng đó muốn giết hắn thì e là lúc không kịp ứng pơhos đó thì hắn đã chết dưới luồng năng lượng khổng lồ này!
Nghĩ tới đây, sắc mặt Hoa Vân Phi càng khó coi hơn, chỉ cảm thấy là có người đang đùa bỡn hắn.
Hơn nữa còn khiến hắn mất hết mặt mũi trước mặt nhiều sư đệ như vậy, nhất định phải lấy lại thể diện, nếu không thì Hoa Vân Phi hắn cũng thể ở Thanh Dương Thôn này nữa.
Nhưng Hoa Vân Phi cẩn thận liếc nhìn hai tỷ muội Kha Tuyết và Kha Sương thì phát hiện trên người hai tỷ muội này lại không có chút linh lực dao động nào.
Chẳng lẽ luồng linh lực khổng lồ trước đó không phải là phát ra từ trên người hai tỷ muội này? Nghĩ tới đây, Hoa Vân Phi nửa tin nửa ngờ đưa mắt nhìn nam tử trẻ tuổi đang đứng giữa hai tỷ muội.
"Tiểu tử, ngươi tới đây cho ta."
Lần này, Hoa Vân Phi khôn hơn, hắn đưa tay chỉ thẳng vào nam tử đó, nhíu mày, quát lớn.
"Ngươi đang gọi ta?"
Tô Tiểu Bạch nhếch miệng lên, lạnh nhạt hỏi ngược lại.
"Đúng, gọi ngươi đó, tới đây cho ta, nhanh lên!"
Hoa Vân Phi nghe vậy thì vội vàng gật đầu, hung tợn nói.
"Xin lỗi, ta đi đứng không tốt lắm, hay là ngươi qua đây đi?"
Tô Tiểu Bạch thấy thế thì lại nhếch miệng lên, cười như không cười nói.
Hoa Vân Phi trừng to hai mắt, trên trán nổi đầy gân xanh, cắn răng nghiến lợi nhìn Tô Tiểu Bạch, chỉ hận không thể lập tức xông lên đánh Tô Tiểu Bạch một trận, trút cơn giận trong lòng mình.
Nhưng hắn cũng sợ luồng lực lượng không biết xuất hiện từ đâu đó, trong lúc nhất thời đứng tại chỗ, tình thế khó xử.
"Sư huynh, nếu ngươi không tiện, sư huynh đệ chúng ta thay ngươi bắt tiểu tử cuồng vọng này lại, sau đó mới bắt hai nữ tử đó, áp giải về Diệu Hoa Môn!"
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên bên cạnh, Hoa Vân Phi nghe vậy thì trong lòng vui mừng, quay đầu lại thì nhìn thấy Trương Khôn hai mắt nóng bỏng, nói.
"Ai, chuyện này đâu thể để cho một mình Trương Khôn sư huynh làm được, ta cũng lên!”
"Chỉ là một tiểu tử chưa ráu máu đầu không biết đến từ chỗ nào, giáo huấn loại cuồng vọng như này thì sao có thể thiếu ta được!”
"Loại người này không cần phiền sư huynh động thủ, xem chúng ta lên dạy dỗ tên tiểu tử đó, sau đó bắt hai nữ tử đó lại!"
Những tên đệ tử khác thấy thế thì cũng ánh mắt lấp lóe, tươi cười lấy lòng, nói.
Hoa Vân Phi đang lo sợ nếu mình tùy tiện động thủ thì liệu có bị người đang ẩn nấp đó đùa giỡn nữa hay không.
Nhưng bây giờ có nhiều người cùng động thủ như vậy, vừa hay hắn có thể ở một bên quan sát một chút, xem rốt cuộc là ai âm thầm trợ giúp ba người này!
Nghĩ tới đây, Hoa Vân Phi nhếch miệng lên, nở nụ cười nói: "Vậy thì làm phiền các vị sư đệ."
"Nếu lần này có thể thành công bắt ba người bọn họ lên sơn môn thì