Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện

Chương 1247


trước sau



"Không biết là vị cao nhân nào đang bảo vệ mấy người này, ta chính là đệ tử thân truyền của Diệu Hoa Môn Hoa Vân Phi, xin cao nhân tiền bối hiện thân gặp mặt một lần!"
Hoa Vân Phi ôm quyền, nói lớn.

Mặc dù vẻ mặt bình thản nhưng sau lưng đã chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

Bởi vì bọn họ không biết mình đang đối mặt với loại người gì, là một đại ma đầu hay là một vị cao nhân tuyệt thế?
Nhưng Hoa Vân Phi không có lựa chọn nào khác, hắn nhất định phải dẫn mấy người đó về.

Nhất là hai tỷ muội Kha Tuyết và Kha Sương còn có tư chất tuyệt đỉnh, chính là người mà trưởng lão cần.

Nếu mình không thể hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ bị nghiêm trị!
Cho nên dù người đang ẩn nấp đó có thân phận là gì thì Hoa Vân Phi cũng phải liều thử một lần!
Những sư để khác ở bốn phía bò dây, thấy Hoa Vân Phi như thế thì nhớ lại mình vừa bị một lực lượng kinh khủng đánh bay ra, lập tức hiểu được.

Hóa ra là có người đang ầm thầm bảo vệ mấy người này!
Mấy người Trương Khôn cũng vội vàng xoay người nhìn bốn phía.

Nhưng không phát hiện ra có gì bất thường.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thậm chí cũng không có ai đáp lại.

Đợi nửa ngày mà vẫn không có ai đáp lại, sắc mặt Hoa Vân Phi càng khó coi hơn.

"Tướng công, có phải là đầu óc của người này có vấn đề không, hắn đang nói cái gì đó!"
Kha Sương đi tới bên cạnh Tô Tiểu Bạch, nhìn Hoa Vân Phi đang hét lớn, nháy mắt nói.

"Hẳn là hắn hiểu lầm thành có cao nhân tuyệt thế đang âm thầm bảo vệ chúng ta.

"
Tô Tiểu Bạch cười cười, nhếch miệng lên nói.

"Đồ đần, ta chính là cao nhân tuyệt thế, ta là Độ Kiếp đỉnh phong!" Kha Sương nghe vậy thì gấp gáp, có chút tức giận cái tên Hoa Vân Phi này lại có mắt mà không biết Thái Sơn, không nhận ra cường giả Độ Kiếp đỉnh phong nàng.

Tuy nhiên chuyện này cũng không thể trách Hoa Vân Phi được, dù sao cảnh giới của Hoa Vân Phi thấp, hơn nữa trước đó Tô Tiểu Bạch đã từng truyền thụ cho hai nữ một loại thần thông chuyên dùng để ẩn tàng khí tức, cảnh giới, tu vi.

Có môn thần thông này, trừ phi gặp phải người tu hành cao hơn Kha Sương ba cái cảnh giới lớn, nếu không thì ai cũng đừng mong dò xét được cảnh giới của hai tỷ muội Kha Sương và Kha Tuyết!
Tô Tiểu Bạch lại nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài đen óng của Kha Sương.

Mà đợi nửa ngày nhưng không có ai đáp lại thì sắc mặt Hoa Vân Phi càng thêm khó coi.

Hắn đã dời Diệu Hoa Môn ra nhưng người đó vẫn im lặng không nói!
"Được, nếu tiền bối không muốn ra mặt vậy thì ta sẽ bẩm báo lại cho sư môn biết chuyện ngày hôm nay!"
Hoa Vân Phi cắn răng nghiến lợi nói.

Nói xong, Hoa Vân Phi vung tay lên, quay đầu bay về sơn môn Diệu Hoa Môn.

"Đi, chúng ta về tông môn trước!"
Bọn người Trương Khôn mặt mũi bầm dập, trên người đau đớn kịch liệt.

! !.

.

Thân là đệ tử Diệu Hoa Môn, chưa bao giờ bọn họ bị khi dễ như vậy, hơn nữa từ đầu đến cuối vẫn không nhìn thấy được mặt mũi của người ra tay.

Đối với bọn người Trương Khôn thì chuyện này là một chuyện vô cùng nhục nhã!
Hung tợn trừng mắt nhìn ba người Tô Tiểu Bạch một cái, sau đó bọn người Trương Khôn mới vội vàng cất bước đi theo Hoa Vân Phi về sơn môn của Diệu Hoa Môn!
"Sư huynh, chẳng lẽ chúng ta lại bỏ qua cho bọn họ dễ dàng như vậy sao?”

Trương Khôn che mũi, giọng nói có chút thay đổi, nói.

Sắc mặt Hoa Vân Phi liên tục thay đổi, trong mắt tràn đầy vẻ âm độc, bạo ngược, nói: "Bỏ qua? Nói đùa gì đó, bẩm báo chuyện này lại cho trưởng lão, tự nhiên trưởng lão sẽ xuất thủ.


"Chỉ cần trưởng lão động thủ, ta xem bọn họ còn trốn như thế nào được?”
Nghe nói như thế, hai mắt bọn người Trương Khôn sáng lên!
Trưởng lão Diệu Hoa Môn ít nhất cũng là cường giả Độ Kiếp hậu kỳ, thậm chí có mấy vị trưởng lão trong đó còn đạt tới Độ Kiếp đỉnh phong!
Mặc dù những người đó có người bảo vệ nhưng chỉ cần trưởng lão Diệu Hoa Môn ra tay thì chắc chắn cũng dễ như trở bàn tay.

Nghĩ tới đây, Trương Khôn cũng cười lạnh một tiếng: "Được lắm, chỉ cần trưởng lão ra tay, ta xem mấy người đó trốn đâu được!”
Trong lúc bọn người Hoa Vân Phi bay về Diệu Hoa Môn thì ba người Tô Tiểu Bạch và Kha Sương với Kha

Tuyết cũng đi tiếp.

Không lâu sau thì tìm được một quán rượu.

Quán rượu này làm ăn rất là tốt, trong sảnh lớn đã ngồi đầy người.

Tiểu nhị của quán rượu nhìn thấy ba người đi tới thì lập tức cười tươi như hoa, đi lên đón.

"Khách quan có mấy vị? Nghỉ chân hay là ở trọ?"
"Đem những mon ngón nhất của các ngươi lên!”
Tô Tiểu Bạch nhìn lướt qua, sau đó nói: "Tìm một chỗ thanh tĩnh.

"
"Được, khách quan, lầu hai ít người, vô cùng yên tĩnh, còn gần cửa sổ!"
Nói xong thì tiểu nhị vội vàng dẫn đường cho ba người.

Dẫn ba người đi thẳng lên trên lầu hai của quán rượu.

Không lâu sau thì ba người đi tới lầu hai, vị trí gần cửa sổ.

Sau khi ngồi xuống, tiểu nhị vội vàng chạy đi dặn dò phòng bếp làm đồ ăn.

Kha Sương vui vẻ reo hò, tâm trạng không hề thay đổi vì bị đám người Hoa Vân Phi quấy rầy lúc trước.

"Cuối cùng cũng có thể ăn được đồ ăn ngon!”
"Đồ tham ăn, chính là ngươi, không sai đi đâu được!” Kha Tuyết thấy thế thì không nhìn được, cười trêu nàng.

"Ta thấy chỉ cần có đồ ăn ngon thì Sương Nhi có thể quên hết tất cả!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Tiểu Bạch cũng cười trêu.

Kha Sương nghe vậy thì liếc nhìn hai người, cười nói: "Sao lại vậy được, Kha Sương ta là loại người nhìn thấy đồ ăn ngon thì sáng mắt sao!" Vừa dứt lời, Kha Sương nhào tới bên cạnh Kha Tuyết, ôm cánh tay Kha Tuyết nói: "Tỷ tỷ mới là người quan trọng nhất với Kha Sương!"
"Đương nhiên còn có tướng công nữa!"
Sau đó cũng đưa một tay qua ôm cánh tay Tô Tiểu Bạch, cười tươi như hoa nói.

Kha Tuyết và Tô Tiểu Bạch liếc nhau, hiểu ý cười một tiếng.

"Tên ăn mày chết tiệt, chỗ này không phải là chỗ mà ngươi tới được, mau cút đi!”
Đúng lúc này, đột nhiên có một tiếng quát giận dữ vang lên bên dưới.

Kha Sương và Kha Tuyết nghe vậy thì hiếu kỳ thò đầu qua cửa sổ nhìn xuống dưới.

Thấy trước quán rượu này đang có một thiếu niên dung mạo tiều tụy, quần áo tả tơi…
Thiếu niên này đầu bù tóc rối, đang đứng ở trước quán rượu, vẻ mặt cầu khẩn.

"Xin ngươi, cho ta chút thức ăn được không, lâu lắm rồi ta không được ăn…”
Thiếu niên đó sắc mặt vàng như nến, hai mắt đục ngầu, giống như là một ông lão bảy tám chục tuổi, nhưng thực tế thì thiếu niên này mới có hơn mười tuổi.

"Xéo đi, không nhìn xem chỗ này là chỗ nào, là chỗ mà ngươi có thể tới xin ăn sao?”
Trước quán, một nam tử trung niên bụng phệ đạp cho thiếu niên này lảo đảo, sau đó phun một ngụm nước bọt, cười lạnh nói.

Thiếu niên đó bị đạp một cái, nằm bẹp dưới đất, thân thể run rẩy một hồi mới chật vật bò dậy.

"Tiểu tử thúi, ngươi còn muốn ăn vạ ta hay sao?”
Nhìn thiếu niên đó khập khiễng đứng dậy, nam tử trung niên mập mạp lại cười lạnh một tiếng, lại phun nước bọt, mắng.

"Ta nói cho cái tên ăn mày chết tiệt ngươi biết, người không hỏi thăm một chút, chưa có người nào dám giương oai trước quán rượu của ta, một tên ăn mày như ngươi mà cũng muốn dọa dẫm ta, mau cút đi! Không thì ta sẽ cho người đánh chết ngươi!”
Thiếu niên ăn mày đó chậm rãi đứng dậy, nhìn chằm chằm nam tử trung niên, sau đó không nói một lời, bỏ đi.





trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện