Cổ Trần khẽ gật đầu, nói:- Tốt lắm, vậy thì ngươi tạm thời bỏ hết công việc trong tay xuống, trước tiên phế bỏ tu vi của mình rồi trọng tu một lần.
- Có điều, khi ngươi lĩnh hội Thanh Đồng đồ khắc, bắt buộc phải có ý tưởng của riêng mình, ta hi vọng các ngươi đều có thể tìm được con đường riêng của bản thân, chứ không phải đi theo con đường của người khác.
Hắn nghiêm túc nhắc nhở ba người, giọng nói rất nghiêm khắc, khiến ba người Hắc Thổ, Man Phi, Long Uyên đều dùng sắc mặt trịnh trọng đáp lại.
Đồng thời trong lòng cũng có chút cảm động, tộc trưởng đang nhắc nhở bọn họ, phải xây dựng được con đường của riêng mình, như thế mới có thể trở thành cường giả chân chính.
Trong lòng hai người Long Uyên, Man Phi trong bồi hồi mãi không dứt, lòng khâm phục đối với Cổ Trần cũng đạt tới cực điểm, có thể nói mặc cảm tự ti.
Nếu là bọn họ, có thể sẽ không truyền thừa thuật pháp cường đại như vậy cho người khác, để tất cả mọi người đều có thể lĩnh ngộ, tu luyện.
Nhưng mà Cổ Trần lại làm như vậy, vì muốn bộ lạc ngày càng cường đại, thủ hạ ngày càng mạnh mẽ, thành cựu trong tương lai ngày càng cao hơn.
Thân là tộc trưởng, Cổ Trần không muốn ngăn cản những người khác trong bộ lạc trưởng thành, ngược lại còn hi vọng bọn họ có thể mạnh mẽ hơn, nếu không trong tương lai sao có thể theo hắn chinh chiến khắp nơi được?Cản trở những người khác tu luyện trưởng thành, vậy còn làm tộc trưởng làm gì?Chỉ một điểm này thôi, hai người Long Uyên và Man Phi đều cảm thấy xấu hổ, bọn họ không làm được như Cổ Trần, cho nên bọn họ mới khâm phục Cổ Trần tộc trưởng như vậy.
Chỉ loại người lòng dạ rộng lớn này, mới có thể khiến cho đám thiên kiêu, yêu nghiệt tâm cao khí ngạo vui lòng phục tùng, cam tâm tình nguyện đi theo hắn chinh chiến khắp thiên hạ.
- Vâng, tộc trưởng!Ba người cùng nhau lĩnh mệnh, tỏ vẻ đã hiểu, đã nhớ kỹ lời nhắc nhở này.
Con đường của mình, mình phải tự đi, tự khai sáng một con đường cường giả thuộc về bản thân, trong tương lai mới có thể tạo ra được một mảnh trời riêng.
Đối với biểu hiện của ba người, Cổ Trần rất hài lòng, hắn cười nói:- Ngồi xuống đi, đừng nghiêm túc, câu nệ như vậy, ta đáng sợ như vậy sao?Nghe thấy lời này, Hắc Thổ không có cảm giác gì, dù sao hắn cũng là người thẳng thắn, trung thành nhất.
Ngược lại hai người Long Uyên, Man Phi nhìn nhau một cái, đều lộ ra nụ cười khổ, bọn họ có thể không nghiêm túc, không khẩn trương được sao?Khí tức của vị tộc trưởng này càng ngày càng đáng sợ, thậm chí uy nghiêm cũng càng ngày càng tăng, ở trước mặt người này ngay cả thở mạnh bọn họ cũng không