Hai con tọa kỵ lườm nguýt nhau, khiến Cổ Trần nhìn thấy cũng phải buồn cười, hắn lắc đầu bước đến xoa đầu Bạch Hổ, rồi nhảy lên ngồi trên cái đầu to lớn của nó.
- Tiểu Bạch, Đao Ba, Phi Tử, huyết mạch của các ngươi đến lúc lột xác rồi.
Cổ Trần ngồi trên đầu Bạch Hổ, nói với ba con tọa kỵ Bạo Long, Phi Long, còn có Bạch Hổ những lời này.
Trong ba con sủng vật này, chỉ có mình Bạo Long là có thể nói chuyện, còn Bạch Hổ vẫn chưa thể nói chuyện được, không biết có phải là do huyết mạch hạn chế, hay là do nó chưa đủ cường đại.
Còn Phi Long, nó chỉ có ý thức không tầm thường, nhưng vẫn chưa thể nói chuyện giống như Bạo Long, cảm giác giống như vẫn thiếu chút gì đó.
- Gào!Bạch Hổ dẫn đầu cất tiếng gầm nhẹ, vẻ mặt đầy hưng phấn lắc lư cái đầu.
Hai mắt Bạo Long cũng tỏa sáng nhìn chằm chằm vào Cổ Trần, ánh mắt đầy mong đợi.
Còn Phi Long, bị gọi bằng cái tên Phi Tử, cho dù nó không vui lắm, nhưng cũng không thể phản kháng làm chủ nhân mất vui được.
- Nào, Tiểu Bạch, ta cho ngươi một giọt Thần huyết, để lột xác huyết mạch, cần phải lột xác toàn bộ Bạch Hổ huyết mạch trong cơ thể đến mức độ cực hạn.
Nói xong, Cổ Trần còn uy hiếp:- Nếu như ngươi không làm được, ta sẽ bắt thêm một con Phượng Hoàng tạp huyết, và một con Kim Giao để nấu chung với ngươi.
- Ư ử…Bạch Hổ bị dọa đến mức thiếu chút nữa đã ngã ra đất.
Nó từng gặp Kim Giao rồi, là một con giao long Cổ Trần săn được từ trong Vô Tận Hải, nó còn ăn một miếng thịt Kim Giao thịt nữa.
Bây giờ nghe thấy chủ nhân nói, nếu như không làm được sẽ nấu nó chung với Kim Giao, còn bắt cả một con Phượng Hoàng tạp huyết nữa, tạo thành một nồi canh Long Phượng hổ!Hai con sủng vật Bạo Long, Phi Long cũng run lẩy bẩy, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, trong lòng thầm nói chủ nhân này quá hung tàn.
Động một chút là muốn nấu bọn chúng, vẫn nên ngoan ngoãn, đừng chọc chủ nhân tức giận, nếu không biết đâu đến một ngày nào đó sẽ bị chủ nhân ném vào trong đỉnh nấu canh mất.
- Còn ngươi nữa, Đao Ba.
Ánh mắt Cổ Trần xoay chuyển, dọa Bạo Long giật mình một cái, mồ hôi lạnh đều chảy ướt cả lưng.
Nó run lẩy bẩy, cầu khẩn:- Chủ nhân a, Đao Ba tuyệt đối trung thành với ngài, chịu được mệt chịu được khổ, chưa bao giờ có một câu oán giận.
- Được rồi được rồi.
Cổ Trần xua tay, thầm mắng một tiếng, lá gan của đầu Bạo long này quá nhỏ, chỉ vài lời thôi đã bị dọa sợ đến mức này.
Nếu để người trên Địa Cầu biết, đường đường là bá chủ Địa Cầu trong Kỷ Jura lại bị mình dọa sợ đến mức như vậy, biết đâu lại xuyên qua đánh chết hắn.
- Đao Ba, ta hỏi lại ngươi một lần nữa.
Sắc mặt Cổ Trần trở nên nghiêm túc,