Sáng hôm sau, tại tửu điếm sang trọng bậc nhất Đế Đô.
“Nam anh tuấn tiêu sái, nữ khí chất ngời ngợi… không hổ là Tiêu Gia song tinh. Hôm nay được gặp, quả nhiên danh bất hư truyền.”
“Không dám! So với Vô đại nhân anh danh lẫy lừng, tiếng lành đồn xa, cùng với nữ vương Mỹ Đỗ Toa đại danh đỉnh đỉnh và “tan quán quân” Mộc cô nương đây thì chúng ta cũng chỉ như đom đóm so với ánh trăng mà thôi.”
“Tiêu Viêm ca ca nói không sai!”
Tiêu Thiên muốn gặp Tiêu Viêm và Huân Nhi để thăm dò thực lực chân chính cũng như thái độ của hai người với những gì Tề Thiên Cung làm được gần đây, trong khi đó Huân Nhi cũng vì phân tích từ Lăng thúc thúc mà muốn xem thử rốt cuộc lai lịch Vô đại nhân và Tề Thiên Cung là gì.
Và cứ như thế, một cuộc gặp gỡ giữa các tư tưởng lớn “không bàn mà hợp” với nhau được sắp xếp để diễn ra một cách nhanh, gọn và vô cùng dễ dàng.
“Được rồi, chúng ta người ngay không nói chuyện mờ ám, hư danh phù phiếm vẫn là bớt bàn đi thì hơn.” - Khách sáo câu thứ nhất, câu thứ hai Tiêu Thiên đã đổi giọng nghiêm nghị: “Lần này trở về phó thác Ước hẹn ba năm với Nạp Lan Gia tiểu thư, không biết Tiêu thiếu gia có bao nhiêu phần nắm chắc sẽ giành được chiến thắng đây?”
Sẵn nói về giọng, thì để tránh việc bị nhận ra danh tính “biểu ca đáng kính” của mình, hôm nay Tiêu Thiên đã cố ý nhờ Mộc Ánh Tuyết sử dụng thủ đoạn dịch dung của nàng làm cho da dẻ của hắn ngăm hơn một chút, đồng thời luyện chế cho hắn một loại đan dược làm âm thanh phát ra từ cổ họng hắn có xu hướng trầm hơn.
Những thay đổi này khiến Mỹ Đỗ Toa cũng có chút không quen, nhưng nàng hiểu nhiệm vụ của mình hôm nay đơn thuần chỉ là bảo tiêu, cho nên nãy giờ vẫn chưa từng mở miệng.
“Đa tạ Vô đại nhân đã hỏi! Chỉ là… đối với hai chữ nắm chắc, ta không có bất kỳ cơ sở nào để phán định.” - Tiêu Viêm chắp tay, lắc đầu: “Nạp Lan Yên Nhiên quý vi Thiếu tông chủ Vân Lam Tông, cả thiên phú lẫn điều kiện tu luyện đều là nhất đẳng, ta cũng chỉ biết cố gắng hết sức và hy vọng điều tốt đẹp sẽ xảy ra thôi.”
Đáp án từ Tiêu đại thiên tài vừa ra, xém chút thì Tiêu Thiên nhịn không được ném cả cái ấm trà vào đầu hắn.
Cả ngày kêu gào nào là trận chiến sinh tử, là thể diện nam nhân, rồi thì an nguy gia tộc v.v. đủ các loại ý nghĩa quan trọng, nhưng đẳng cấp đối phương cao thấp ra sao, thủ đoạn mạnh yếu như thế nào, tâm thế bước vào trận chiến là gì… một chút thông tin đều không nắm, thậm chí còn mặt dày mày dạn đem “ta cũng chỉ biết cố gắng hết sức và hy vọng điều tốt đẹp sẽ xảy ra” loại lời nói vô trách nhiệm này tuôn ra miệng.
Bảo trẻ trâu dân trí thấp thì tự ái!
Mà, tâm tình trong lòng thay đổi thế thôi, chứ ngoài mặt Tiêu Thiên vẫn không có bất kỳ biểu lộ gì gọi là đủ để đối phương nhìn ra suy nghĩ của hắn cả.
“Nghe Tiêu công tử nói như vậy, ta có thể hiểu là ngươi đang khá tự tin với thực lực của bản thân a. Tuổi trẻ tự tin và khinh cuồng là tốt, nhưng từ xưa đến nay thắng bại luôn là câu chuyện diễn ra trong khoảnh khắc, vì thế chuẩn bị sẵn sàng luôn không bao giờ sai. Ngoài ra, việc ta đặt cược rất lớn vào kết quả của trận chiến này, tin chắc hai vị cũng đã nghe qua. Nên là… ”
Đặt xuống ly trà trên tay, Tiêu Thiên hất cằm về phía Tiêu Viêm.
“...cái này tặng cho Tiêu thiếu gia, hy vọng nó sẽ góp phần mang về chiến thắng cho ngươi và cho cả ta nữa.”
Soạttttt… × — QUẢNG CÁO —
Một chiếc hộp nhỏ được Mỹ Đỗ Toa lật tay lấy ra từ trong nhẫn chứa đồ, đặt lên bàn, sau đó trượt trên mặt bàn tới trước mặt Tiêu Viêm và được người sau bắt lấy.
Cạch!
“Đây là…” - Đầy mặt nghi hoặc liếc qua Huân Nhi cũng đang tò mò nhìn kỹ chiếc hộp kia, Tiêu Viêm chậm ra mở nó ra. Lập tức hắn nhịn không được thốt lên một tiếng kinh ngạc: “Đan dược này là… Tam Văn Thanh Linh Đan!”
Huân Nhi ở một bên cũng nhịn không được há tròn miệng nhỏ, “mở rộng tầm mắt” theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng không thôi.
Tiêu Viêm là Luyện Dược Sư, còn nàng lại mang bối cảnh thâm hậu, cả hai người đều hiểu giá trị, tác dụng và độ khó trong luyện chế của viên đan dược màu nâu có tận ba vân màu vàng này là biến thái cỡ nào.
Để cho rõ ràng thì Tam Văn Thanh Linh Đan cũng giống như Tử Tâm Phá Chướng Đan củ Viêm Lợi ngày đó, đều là tu vi đan. Tuy nhiên, dù đều là tu vi đan cấp bốn nhắm vào các Đại Đấu Sư, nhưng giữa hai cái tên đầy phong ba này cũng tồn tại những khác biệt rất lớn.
Trong đó, Tử Tâm Phá Chướng Đan đặc biệt ở chỗ ăn viên thứ hai mới bắt đầu sinh ra kháng tính, đồng nghĩa với nếu có hai viên thì một Đại Đấu Sư có thể liên tục đề thăng hai tinh cấp.
Còn Tam Văn Thanh Linh Đan, bỏ qua không nói cái loại nhất văn và nhị văn, lại có khả năng giúp tu luyện giả đẳng cấp Đại Đấu