Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2019: Lại một chiêu


trước sau

- Ngươi sẽ bị ta đánh tàn phế.

Đường Phong hừ một tiếng, hắn đã tức giận không nhỏ.

Thật sự không biết tốt xấu, hắn sẽ để Lăng Hàn ăn đau khổ. Vừa vặn có thể dùng kẻ này giết gà dọa khỉ, có lẽ ngày mai không kẻ nào dám giao thủ với hắn, nhìn thấy hắn sẽ nâận thua.

Tiện, phải đánh phục!

Hắn vươn tay phải ra, cũng không cần tiên pháp gì, hắn đấm thẳng về phía Lăng Hàn, hắn chính là vương giả, tùy ý bộc phát uy áp giống như có một ngôi sao đang ở trong lòng bàn tay của hắn.

Cho dù người đang ngồi cũng cảm thấy tim đập chân run, vô số người đều nhìn sang nơi này, toàn thân nổi da gà.

Một kích này... Thật đáng sợ!

Không hổ là vương giả, mạnh, mạnh đến nổi làm người ta không lời nào để nói.

Một chưởng này như sao băng rơi xuống, có uy năng diệt thế, Lăng Hàn cười nhạt, nói:

- Cẩn thận cái chân!

Phốc, không ít người lập tức cười phun ra tiếng.

Cho dù là đám người Trình Phong Vân cũng quen thuộc với lời này. Nhưng vấn đề ở chỗ đối thủ ngày hôm qua của Lăng Hàn chính là một đám ô hợp, hôm nay thì sao? Đường Phong chính là vương giả tứ trảm, không phải đám cặn bã ngày hôm qua có thể so sánh.

Lăng Hàn có thể sáng tạo kỳ tích sao?

- Ah!

Đột nhiên Đường Phong kêu thảm thiết, bởi vì một chưởng của hắn đánh tới bị Lăng Hàn phất nhẹ, nắm đấm cải biến phương hướng công kích đánh vào chân của hắn.

Uy lực của một quyền này mạnh cỡ nào? Oanh, cho dù đấu võ trường được trận pháp gia cố cũng sinh ra rung chuyển, toàn bộ chân trái của Đường Phong bị một quyền nện nhão nhoẹt.

Hắn hoảng sợ nhìn Lăng Hàn, trong mắt mang theo biểu lộ như gặp quỷ, hắn cũng quên cả đau đớn, kinh ngạc không nói thành lời.

- Đã nói ngươi cẩn thận cái chân mà.

Lăng Hàn lắc đầu.

Vẻ mặt Đường Phong đắng chát, mới giao thủ một lần, hắn biết chính mình còn lâu mới là đối thủ của Lăng Hàn, hắn đúng là vương giả nhưng Lăng Hàn chính là hoàng giả, chiến lực hai bên chênh lệch quá lớn.

- Ta nhận thua.

Hắn nói ra, trên mặt khôi phục vài phần thần thái, đối phương nhất định là truyền nhân thế lực Tiên Vương, cố ý giấu diếm thân phận, hắn bị bại không oan.

Trên khán đài, đám người đang xem cũng thổn thức không thôi.

Thời điểm ngay từ đầu Đường Phong có thể nói uy phong bát diện, nhưng sau đó hắn không địch nổi cái phất tay, cảnh tượng quá không hợp thói thường.

- Có phải các ngươi nhìn lầm người hay không, hắn thật là vương giả sao?

- Đúng vậy đúng vậy, không phải vương giả cùng giai vô địch sao? Bản thân Lăng Hàn chỉ là tam trảm đỉnh phong, hắn còn thấp hơn Đường Phong một tiểu cảnh giới, lại dùng một chiêu đánh bại đối thủ, muốn nói Đường Phong chính là vương giả đương đại, đây không phải đùa giỡn hay sao?

- Nhất định là trùng tên trùng họ!

Không ít người cố chấp cho rằng Đường Phong không phải Đường Phong, có một ít người cực kỳ khiếp sợ, bọn họ xác định Đường Phong này chính là Thánh Tử của Thanh Đỉnh Giáo.

Lăng Hàn... Hắn rốt cuộc có địa vị gì, tại sao hung mãnh như thế?

- Ca!

Sơn Điền Vũ kêu huynh trưởng của mình, trên mặt mang theo hoài nghi, hắn cũng thuộc những người không biết Đường Phong, thấy Đường Phong bị đánh bại trong một chiêu liền xem thường.

- Đây tính toán là vương giả gì, ta nhổ vào!

Làm hại hắn chờ mong lâu như thế, chờ xem Lăng Hàn thảm bại, kết quả lại trái ngược hoàn toàn.

Ba!

Sơn Điền Cửu tát vào mặt đệ đệ của mình, dùng sức thật lớn làm đối phương bị đánh rớt vài cây răng.

- Tại sao đánh ta?

Bởi vì Sơn Điền Cửu đã có thói quen lạm dụng uy quyền, Sơn Điền Vũ không dám lộ ra vẻ tức giận, rất ủy khuất nói.

Hắn không có làm cái gì cả.

- Không nên chọc gia hỏa này.

Tuy Sơn Điền Cửu hận hắn không tranh giành nhưng ngu xuẩn này chính là thân đệ đệ của hắn.

- Vì cái gì?

Sơn Điền Vũ mở to con mắt.

- Người này... Cực kỳ có khả năng là truyền nhân Tiên Vương đại giáo!

Sơn Điền Cửu không thể không giải thích, tránh tên đệ đệ
ngu xuẩn này không hiểu chuyện lại đi gây phiền toái.

Nói với Sơn Điền Vũ cái gì vương giả, hoàng giả, đế giả, hắn không có khái niệm như vậy, chỉ cần nói tới Tiên Vương đại giáo thì hắn sẽ hiểu.

Bởi vì hắn biết rõ, thế lực Tiên Vương mạnh hơn gia tộc của mình ba cấp bậc, Sơn Điền Vũ đổ mồ hôi lạnh.

Kỳ thật hắn chỉ là quần là áo lượt mà thôi, hắn có thể hung hăng càn quấy nhưng không có ngu xuẩn.

- Ca, ngươi xác định?

Hắn còn chưa từ bỏ ý đồ.

- Chẳng lẽ nhãn lực của ta không bằng ngươi?

Sơn Điền Cửu cảm thấy ảo não, lúc nào đến phiên ngươi nghi ngờ lời ta?

Sơn Điền Vũ lúc này mới vâng vâng ừ ừ.

- Từ hôm nay trở đi, không được có chút liên quan gì tới hắn.

Sơn Điền Cửu nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn một hồi, hắn nhắm mắt lại, sau ngày hôm nay hắn sẽ mang theo đệ đệ quay về tầng thứ ba.

Hào khí bên phía Trình Phong Vân vô cùng quỷ dị.

Ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm vào người Trình Phong Vân, chỉ cảm thấy có phải gia hỏa này mỏ quạ đen. Hắn ngày hôm qua coi trọng ai thì kẻ đó không may, hôm nay cũng như thế, đúng là —— suy thần.

- Khục!

Có người cố ý ho khan một tiếng và nhìn vào cái ghế dưới mông Trình Phong Vân.

Đương nhiên hắn không có hứng thú với hoa cúc của Trình Phong Vân, mà đang nhắc nhở đối phương đừng quên đánh cược lúc trước.

Sắc mặt Trình Phong Vân tái nhợt, hai tay nắm chặc lan can cái ghế, ánh mắt sắp phun ra lửa.

Hắn thật sự không có thù với Lăng Hàn, hắn hai lần "Bị" Lăng Hàn vẽ mặt cho nên ghi hận lên đầu Lăng Hàn.

Lại nói Lăng Hàn cũng không biết mình có mối thù này, cũng là người vô tội nhưng từ đó cũng chứng minh trên người hắn có hào quang kéo thù hận, tuyệt đối là kéo thù hận.

- Ta ăn!

Trình Phong Vân khẽ cắn môi, nguyện đánh bạc chịu thua, đánh bạc phẩm của hắn không tệ nhưng hắn lại quên người khác cũng không cầm cái gì đánh bạc với hắn, hắn thắng cũng không có chỗ tốt gì.

...

Đường Phong ảm đạm ra ngoài, Lăng Hàn tiến vào vòng tiếp theo làm nhiều người mở rộng tầm mắt, cũng làm cho Lăng Hàn chính thức tiến vào tầm mắt nhiều người.

Có ít người hào quang vạn trượng, cho dù ẩn giấu mũi nhọn vẫn kinh diễm tứ phương.

Lúc Lăng Hàn cùng Thiên Phượng Thần Nữ rời khỏi đấu võ trường lại cảm thấy kinh ngạc, bởi vì hắn không nhìn thấy huynh đệ Sơn Điền Cửu.

Không phải nói đối phó mình sao? Ngươi đâu rồi?

Lăng Hàn cũng không chờ bọn họ, hắn cười cười, mang theo Thiên Phượng Thần Nữ nghênh ngang rời đi, ngày sau tái chiến.

Hai người trở lại chỗ ở đã nhìn thấy rất nhiều người kéo tới, đều là đại biểu các gia tộc khác nhau, muốn mời chào Lăng Hàn. Hơn nữa cũng không chỉ thế lực thành Đan Đạo, còn có thế lực từ nơi khác.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện