Lăng Kiến Tuyết vì ngươi không tiếc đắc tội Thái Thượng trưởng lão, ngươi lại nói nhân gia ngu xuẩn, ai, chưa từng thấy ai đầu gỗ như vậy.
Lăng Hàn thở dài, nói:
- Quả nhiên là tiểu tử ngốc.
Không ngờ lại thích nha đầu không tim không phổi như vậy.
Bọn họ đi trong khu rừng này bảy ngày, hái thiệt nhiều Ma Vân Cô, cách Trần Sương Sương hoàn thành nhiệm vụ chỉ còn một cây mà thôi.
- Rốt cuộc sắp kết thúc công việc, mệt chết bổn cô nương.
Trần Sương Sương thở ra, kỳ thật dùng tu vi tam trảm của nàng làm sao mệt mỏi như vậy, là nàng giả ra mà thôi.
Xoát xoát xoát, lúc này lùm cây phía trước động động.
- Có mãnh thú!
Nàng lập tức làm ra bộ dạng cảnh giới.
Xoát, lùm cây tách ra, một nam tử trẻ tuổi áo trắng đi ra, hắn lớn lên tuấn tú, tu vi không tệ, đã là tứ trảm.
- Trần sư muội!
Nam tử áo trắng kêu lên.
Trần Sương Sương sững sờ:
- Dương Hiểu? Ồ, tại sao ngươi ở nơi này?
- Ah, ta cũng tiếp nhiệm vụ hái Ma Vân Cô, không ngờ trùng hợp gặp được ngươi.
Nam tử áo trắng trẻ tuổi Dương Hiểu cười nói, trong ánh mắt còn mang theo vẻ đắc ý.
Hắn chẳng những tiếp nhiệm vụ giống Trần Sương, hơn nữa còn tốn cái giá lớn nhỏ một giọt Ngọc Lộ Dịch lên người Trần Sương Sương, từ đó hắn có thể truy tung theo nàng.
Lúc này đã đuổi kịp, hắn mới đi về phía trước sau đó làm bộ như vô tình gặp được.
- Đúng là trùng hợp!
Trần Sương Sương không tim không phổi, hoàn toàn không hoài nghi.
Lăng Hàn nhìn vào trong mắt, trong nội tâm sinh ra sát ý.
Tiểu tử này dám đoạt con dâu của mình.
Hắn thu liễm sát ý trở về, Trần Sương Sương không phải loại người gặp ai cũng yêu, hơn nữa ai cũng có quyền theo đuổi, thành hay không thành đều bằng thủ đoạn.
Đương nhiên, nếu như Dương Hiểu muốn động ám chiêu vậy hắn sẽ ra tay vô tình.
- Ồ, Trần sư muội, năm vị này là...
Dương Hiểu không ngờ Trần Sương Sương không phải đi một mình, nàng còn đi cùng với năm người khác. Hơn nữa trong đó có ba nữ nhân xinh đẹp mê người, hắn có chút không tự chủ mê luyến.
- Ah, bọn họ đều là thân nhân của Lăng Kiến Tuyết sư đệ.
Trần Sương Sương nói ra.
Đây là lời nói thật, Trần Sương Sương cũng không có giấu diếm làm gì.
- Thân nhân của Lăng sư đệ?
Ánh mắt Dương Hiểu nhìn lên người Lăng Hàn, hắn không nhìn ra cái gì.
Hắn chỉ là tứ trảm, nếu như hắn có thể nhìn ra cái gì mới là kỳ quái.
- Thì ra là thân nhân của Lăng sư đệ.
Hắn ôm quyền, tuy ngữ khí rất khách khí nhưng ánh mắt sinh ra địch ý.
Trần Sương Sương không biết Lăng Kiến Tuyết có ý với nàng, người ta vì nàng không cưới cháu gái của Thái Thượng trưởng lão, điều này làm Dương Hiểu ghen ghét gần chết, nếu như đổi thành hắn thì hắn sớm tiếp nhận rồi.
Cửu Hoa Thái Thượng trưởng lão chính là Tiên Vương, hơn nữa còn là tam trọng thiên, nếu có thể làm cháu rể của hắn sẽ có tiền đồ vô lượng.
Vì cái gì không phải mình?
Một phương diện khác, Dương Hiểu cũng biết Lăng Kiến Tuyết quá ngu xuẩn.
Nếu đổi thành hắn khẳng định đã đáp ứng, cũng không có quy định nam nhân có một lão bà, hắn hoàn toàn có thể lại từ từ câu dẫn Trần Sương Sương tới tay.
- Trần sư muội, ta đã hoàn thành nhiệm vụ, ngươi thì sao?
Dương Hiểu thu hồi lực chú ý, cũng không có đào hoa như Lăng Kiến Tuyết, hắn đặt tinh lực lên người Trần Sương Sương.
Đừng nhìn cô nàng này ngây thơ, thiên phú võ đạo rất cao, hơn nữa lớn lên cũng xinh đẹp, chính là nhân tuyển đạo lữ tốt nhất.
- Còn thiếu một cây!
Trần Sương Sương thở dài, cũng nhìn sang Lăng Hàn, nếu không phải vì gia hỏa này, nàng khẳng định đã hoàn thành nhiệm vụ từ lâu.
- Ta đi cùng sư muội!
Dương Hiểu vội vàng nói.
- Tốt.
Trần Sương Sương cũng không do dự.
Nếu như chỉ có Dương Hiểu thì nàng còn do dự một chút, nhưng hiện tại có năm người Lăng Hàn ở đây, nàng cũng không có gì phải sợ —— cô nam quả nữ nhất định là không được.
Lăng Hàn sờ cằm, hắn bắt đầu dò xét Dương Hiểu.
Cũng không phải bởi vì gia hỏa này là tình địch của nhi
tử mình liền giết người, hắn chưa tới mức như thế, nếu không giết người thì có thể trừng trị một chút.
Làm thế nào?
Với tư cách là phụ thân, bỏ qua nhi tử phát triển, lại không ở cạnh nhi tử mình nhiều năm, Lăng Hàn không ngại bao che khuyết điểm giúp nhi tử.
Đây là phụ thân tùy hứng.
Lại qua một ngày, bọn họ cũng tìm được một cây Ma Vân Cô hoàn thành nhiệm vụ. Lúc này năm người Lăng Hàn cũng cố ý quấy rối, phá hư Dương Hiểu ba phen mấy bận hiến ân cần với Trần Sương Sương, gia hỏa này hận nghiến răng nghiến lợi.
Hiện tại hắn cũng tìm đám người Lăng Hàn là thân nhân của Lăng Kiến Tuyết, nếu không tại sao lại phá hư chuyện tốt giữa hắn và Trần Sương Sương?
Đáng giận ah!
Một ngày qua hắn nhịn năm người Lăng Hàn đủ lắm rồi, lúc này đã hoàn thành nhiệm vụ hái nấm, hắn cùng với Trần Sương Sương phải trở về Thiên Thánh Cung, như vậy sẽ tách ra khỏi năm người Lăng Hàn, cũng không cần thời điểm hiến ân cần lại bị người ta chen ngang, giống như xua đuổi được một đám dã thú hung ác rời đi.
- Chúng ta muốn đi Côn Bằng Cung, vừa vặn tiện đường, có lẽ tới Côn Bằng thiên lại cáo biệt.
Lăng Hàn vừa cười vừa nói.
Wow!
Trần Sương Sương lập tức hưng phấn, lúc này lại có thể nhìn ngắm ba tỷ tỷ xinh đẹp thêm nhiều ngày.
Sắc mặt Dương Hiểu biến thành màu đen, ánh mắt của hắn lành lạnh, hận không thể đem Lăng Hàn cho sống quả.
Các ngươi đã tai họa còn chưa đủ sao, tại sao còn muốn phá hư nữa chứ?
Lần một lần hai, một ngày hay hai ngày hắn có thể nhịn, nhưng các ngươi không biết chừng mực như vậy thì hắn không nhịn nữa.
Thật cho rằng ta không có tính tình sao?
Hắn sinh ra sát ý, Lăng Hàn nhất định phải bị tiêu diệt. Về phần ba nữ nhân xinh đẹp kia, cứ như vậy giết đi quá lãng phí.
Đầu tiên phải bắt lại, nếu như chịu đáp ứng làm nữ nhân của hắn, tạm tha một mạng, nếu không tiền dâm hậu sát!
Trong lòng của hắn hạ quyết tâm, lúc này tươi cười và nói:
- Thân nhân Lăng sư đệ chính là thân nhân của ta, ước gì mấy vị ở cùng nhiều ngày hơn nữa.
Lăng Hàn cười ha ha, nụ cười phi thường dối trá.
Hắn cũng không để ý, dù sao đã quyết định chỉnh thằng này thì không cần quan tâm nhiều.
Bọn họ ra khỏi rừng rậm, bắt đầu đi về phía Côn Bằng thiên.
Lữ Hải Dung cũng không xuất hiện, bởi vì Hổ Nữu đã dùng bí pháp câu thông với nàng, nói bọn họ đang xuất phát đi Côn Bằng thiên, không cần nàng quan tâm.
Vốn Lữ Hải Dung không đáp ứng nhưng nàng hoài nghi Côn Bằng Cung xuất hiện nội gian, mà nàng là Tiên Vương, mục tiêu quá lớn.