Thiếu nữ lại là nghiêm nét mặt nói:
- Lão nương tu luyện Xích Tử Hỗn Thiên Quyết, diện mạo biến hóa thật chậm. Ngay cả thân thể cũng như vậy.
Hóa ra như vậy.
Lăng Hàn âm thầm gật đầu. Không chỉ là diện mạo và thân thể, nhìn thế nào ngay cả tâm tính cũng như vậy. Ngay cả nói láo cũng không biết.
- Ngươi đã là bằng hữu của thằng nhóc kia, lão nương hình như cũng không tiện lại đánh ngươi.
Thiếu nữ do dự. Nhưng mình giận đùng đùng chạy tới, lại xám xịt rời đi như vậy, hình như lại có phần không thể nào nói nổi.
Nàng thở dài, nói:
- Mấy cái lá cây Dưỡng Binh coi như là lão nương tặng cho ngươi quà ra mắt.
- Cảm ơn tiền bối.
Lăng Hàn ôm quyền thi lễ một cái. Không thể không thừa nhận, những lá cây Dưỡng Binh đó giúp hắn rất nhiều chuyện. Đầu tiên là trấn áp Hồ Dương, lại giúp hắn lấy được mật và Chu quả nghìn năm.
- Đi.
Thiếu nữ vô cùng dứt khoát, buộc cái roi ràng bên hông, sau đó lại tung người, leo tường rời đi.
- Tiền bối, còn không biết tục danh của ngài?
Lăng Hàn lớn tiếng nói.
- Cát Thu Nguyệt.
Từ phía xa truyền đến giọng nói của thiếu nữ.
Cát Thu Nguyệt?
Khóe miệng Lăng Hàn lại co quắp một cái. Ngay cả đặt tên cũng vô năng như vậy sao?
Cát Thu Nguyệt và Cát Thu Lĩnh, ai nghe mà không cho rằng bọn họ là huynh muội hoặc là tỷ đệ?
Có lão nương như vậy, thảo nào sẽ bồi dưỡng được tính cách Cát Thu Lĩnh như vậy
Mặc dù có chút quá mức chính trực, nhưng tính cách như vậy nhất định phải tốt hơn nhiều so với các loại ngụy quân tử. Chí ít giao tiếp với người như vậy không cần lo lắng sẽ bị bán đi.
Lăng Hàn thở phào nhẹ nhõm. Ban đầu hắn dự định sử dụng ra Phi Toa Bộ chạy trốn, dưới tốc độ gấp hai lần vận tốc âm thanh, lượng Cát Thu Nguyệt cũng không có khả năng đuổi theo mình. Nhưng thoát được nhất thời, không trốn thoát được một đời, vẫn như bây giờ giải quyết hòa bình là tốt nhất.
Chỉ có điều, hắn coi như là thiếu nợ Cát gia một nhân tình lớn, liền trả lại ở trên người Cát Thu Lĩnh.
Hắn một lần nữa nướng một cái đùi dê, cùng con heo nhỏ háo sắc chia thức ăn. Sáng ngày hôm sau, sau khi hắn tu luyện xong, tính cầm mấy khối mật đi tìm Cát Thu Lĩnh.
Cát Thu Lĩnh chẳng biết tại sao. Nhưng đây là đại ca cho, làm tiểu đệ đương nhiên không có đạo lý nào không nhận. Hắn liền không khách khí thu lại.
Lăng Hàn suy nghĩ một chút, lại đi tổng hội đan đạo.
Hắn là đan sư cao cấp, chỉ là tổng hội còn chưa có xác nhận xuống. Hổ Cứ Thành đã bị thú triều diệt. Hiện tại hắn tới Đế Đô, đương nhiên cũng phải xử lý chuyện này. Dù sao có thân phận một đan sư cao cấp sẽ khiến hắn thuận tiện hơn rất nhiều.
Đón một chiếc xe, hắn rất nhanh lại đi đến tổng hội đan đạo... Hắn một mình đi đường, tốc độ sẽ nhanh hơn rất nhiều. Nhưng thứ nhất là không nhất thiết phải làm như vậy. Thứ hai hắn ở Đế Đô chạy như thế, không biết sẽ tạo thành bao nhiêu phá hủy, nhất định sẽ bị truy nã.
- Tổng hội đan đạo, người rảnh rỗi tránh tiến vào!
Lăng Hàn bước qua cầu thang thật dài, còn chưa có vào cửa, liền bị bảo vệ cửa ngăn cản lại.
Hắn cười, nói:
- Ta là Lăng Hàn, là đan sư ở đây.
Bảo vệ cửa kia nửa ngờ nửa tin. Tuy rằng hắn không dám nói đan sư ở đây mình cũng biết, nhưng Lăng Hàn cũng quá lạ mắt.
Hắn chỉ vào bên cạnh, nói:
- Vậy ngươi quét vân tay đi.
Lăng Hàn đưa ngón tay tới. Kết quả, lại là đèn đỏ lóe lên.
Điều này biểu thị không thông qua, cấm tiến vào.
Bảo vệ cửa kia lập tức hừ một tiếng, nói:
- Không nên quấy rối nữa. Lập tức rời đi. Bằng không ta thông báo cấm vệ quân bắt ngươi.
Tổng hội đan đạo lại là một trong mấy địa phương quan trọng nhất ở Đế Đô. Ở đây xảy ra chuyện gì quả thực sẽ kinh động tới cấm vệ quân.
Lăng Hàn nhướng mày. Sau khi Hổ Cứ Thành xảy ra chuyện, quả nhiên không chuẩn bị
thỏa đáng thân phận của hắn.
Hắn cũng không có thói quen giận chó đánh mèo, liền lui lại cầu điều thứ hai, nói:
- Vậy ta tới chứng thực đan sư.
Bảo vệ cửa nhìn hắn, vẻ mặt đề phòng cướp.
Ngươi một hồi nói là đan sư, một hồi còn nói phải chứng thực đan sư. Đây không phải là tự mâu thuẫn sao?
Nhưng hắn lại không thể cấm người khác tới chứng thực đan sư. Hắn do dự một chút mới nói:
- Được, ngươi ở nơi này đăng ký một chút, ta báo lên cho ngươi.
Hắn ở trên quang não thao tác một chút, lại bảo Lăng Hàn ghi tin tức của mình vào.
Lăng Hàn điền đúng sự thật. Điều này tất nhiên không cần thiết giấu diếm.
Sau khi bảo vệ cửa kia ghi tin tức vào, lập tức lại điều tra được tin tức của Lăng Hàn: Học sinh của học viện Đế Đô.
Hắn thở phào nhẹ nhõm. Nếu là học sinh của học viện Đế Đô, khả năng trong lòng có ý định gây rối lại gần như là số không.
Hắn cho Lăng Hàn một giấy chứng nhận tạm thời, gài ở trên ngực, sau đó cho Lăng Hàn đi qua.
Lăng Hàn tiến tổng hội đan đạo. Nơi này tất nhiên lớn đến kinh người. Phía sau còn có thành núi rừng.
Hắn đi tới trước đài, ghi mục đích của chuyến này của mình vào... Chứng thực đan sư.
Nhân viên trước đài liếc mắt nhìn hắn một cái, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Trẻ tuổi như vậy tính chứng thực đan sư? Tiền đồ vô lượng.
Đó là một nữ tử, khuôn mặt vẫn có chút xinh đẹp. Nàng vốn rất lãnh đạm. Nhưng biết được Lăng Hàn phải chứng thực đan sư, lập tức trở nên vô cùng nhiệt tình.
... Địa vị đan sư cao cả, có thể kiếm được rất nhiều tiền tài. Nữ nhân nào không muốn gả cho đan sư?
Cho nên, nhìn Lăng Hàn còn trẻ như vậy, mỹ nữ trước đài này đương nhiên động tâm.
Nàng bưng trà đưa nước, liều mạng lưu lại cho Lăng Hàn một ấn tượng tốt.
Lăng Hàn đương nhiên không hề động đậy. Một lát sau, lại có người qua thông báo với hắn, có thể tiến hành chứng thực.
Chỉ có điều, vì đan sư sơ cấp cần phải tự chuẩn bị nguyên liệu, Lăng Hàn liền đi mua một phần trước, sau đó mới đi theo.
Điều này tất nhiên khiến cho ba đan sư sơ cấp chịu trách nhiệm chứng kiến, hết sức bất mãn. Có một người tương đối cay nghiệt, lập tức biểu đạt bất mãn về phía Lăng Hàn.
Lăng Hàn không có để ý tới, chỉ là quay lại nhìn người này thêm một chút.
- Nhìn cái gì? Nhớ kỹ, ta là Lư Bộ!
Đan sư sơ cấp này nói, vô cùng kiêu ngạo. Bởi vì cậu hắn là đan sư trung cấp, cho nên hắn vẫn rất cao ngạo. Cho dù là sơ cấp đan sư khác, hắn cũng không để ở trong mắt.
Lăng Hàn cười nhạt, bắt đầu luyện đan.
Hai giờ sau, thành đan.
Sắc mặt Lư Bộ có chút không dễ nhìn. Hắn rất hi vọng Lăng Hàn thất bại, nhưng đối phương lại thành công, chẳng khác nào tát hắn một cái.