Chương 1296
Anh nhanh chóng nhìn lướt qua, phát hiện trong một viên hổ phách đen trầm đục có một cái nhãn cầu! Nhãn cầu này to bằng nắm tay, nó còn có cả sức sống và cả một luồng năng lượng to lớn kỳ lạ nào đó.
Anh đưa tay cầm lấy viên hổ phách, để nó xuống dưới chân rồi tiếp tục tìm.
Nửa phút sau, anh lại nhìn thấy một viên hổ phách nửa trong suốt, trong đó có một cái cây hình rắn dài tầm ba phân. Trên cái cây này mọc đầy lá hình rắn. Nó đã kết quả, đó là một quả hình trứng to bằng quả óc chó, chỉ có ba hạt.
Ngô Bình liền nhặt lên, để dưới chân.
Nhìn lướt qua lần thứ ba, anh tìm thấy một viên hổ phách màu xanh lam với một con rùa to bằng nắm tay trong đó. Mai của con rùa này có màu vàng, bên trên có dòng tiên văn mờ mờ. Điều này không có gì lạ, điều kỳ lạ là bên trong mai rùa lại có một lá bùa!
Tiên văn trên mai rùa có liên quan đến là bùa này. Bùa này được gọi là “bùa luyện yêu” ở tiên quốc. Hơn nữa đây là bùa luyện yêu cao cấp, sao có thể đặt ở trong mai rùa?
Không chút do dự, anh lại cầm lấy miếng hổ phách dưới chân, rồi hỏi bà chủ: “Bà chủ, ba miếng hổ phách này bà bán bao nhiêu?”
Bà chủ là một bà lão khoảng 60, 70 tuổi. Bà ta liếc nhìn ba mảnh mà Ngô Bình chọn và nói: “Một trăm đồng tiền bùa”.
Ngô Bình cười nói: “Có thể trả bằng tiền mặt không?”
Bà chủ suy nghĩ một hồi: “Được, 16 tỷ”.
Ngô Bình chuẩn bị rất nhiều chi phiếu, anh liền lấy ra 16 tỷ đưa cho bà chủ.
Cầm lấy hổ phách, cả hai tiếp tục đi về phía trước.
Ngay sau đó, Ngô Bình đến một gian hàng bên phải. Trước quầy hàng này
Có hai ông chủ, họ đều mặc áo đạo sĩ nên không đoán được tuổi. Phía trước gian hàng, Âu Dương Trích Tinh cũng ở đó, hắn đang quan sát một miếng ngọc ấn.
Đôi mắt của Ngô Bình đảo qua những món đồ bằng ngọc này. Anh nhận thấy rằng một số lượng lớn các tiên văn đã được khắc trên một tấm ngọc.
Tấm ngọc này được tạo nên từ vô số mảnh ngọc bích cực mỏng. Các đồ ngọc khác tuy cũng có khắc tiên văn nhưng số lượng rất ít, đa số chúng là vật dụng cần thiết hàng ngày. Còn tấm ngọc này thì khác, nó ghi lại tất cả các công thức phối hợp của dược liệu, tên nó là Dược điển.
Anh lập tức cầm tấm ngọc lên và hỏi: “Ông chủ, cái này bao nhiêu tiền?”
Âu Dương Trích Tinh đang nhìn ấn ngọc, thấy có người nhặt tấm ngọc lên liền lạnh nhạt nói: “Bỏ xuống”.
Ngô Bình nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Tấm ngọc này không phải của anh, anh có tư cách gì bảo tôi đặt xuống?”
Âu Dương Trích Tinh lạnh nhạt nói: “Cậu có thể không nghe lời tôi, nhưng hậu quả thì cậu tự chịu đấy”.
Đây là một lời đe dọa, Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Tôi sẽ chờ xem!”
Ông chủ nói: “Ba mươi đồng tiền bùa”.
Ngô Bình nói: “Ônh có nhận tiền mặt không?”
“Không”.
Ngô Bình lấy ra ba mươi đồng tiền bùa đưa cho ông chủ, sau đó cầm tấm ngọc rời đi.
Âu Dương Trích Tinh nhìn anh đi xa, thầm cười lạnh.