Chương 1323
Người này chính là Vạn Phùng Xuân, Ngô Bình đã nghe danh của ông ta từ lâu, hai người cũng đã từng gặp mặt.
Vạn Phùng Xuân trông chỉ như mới ngoài 40, ông ta để ba chòm râu, dáng người không cao, đầu nhọn, mặt dài, mắt híp. Khi ông ta nhìn thấy Ngô Bình thì chợt sứng người rồi thốt lên: “Là cậu ư!”
Lần trước, ông ta đã thua Ngô Bình về y thuật và mất cái túi xanh nên giờ vẫn hận anh thấu xương. Nay gặp lại, ông ta lập tức thấy lo, thậm chí là hoảng sợ.
Ngô Bình cười híp mắt nhìn ông ta rồi nói: “Ông Vạn, lâu lắm mới gặp”.
Vạn Phùng Xuân cười gượng: “Thần y Ngô, lâu không gặp cậu, giờ vẫn ổn chứ?”
Ngô Bình: “Ổn lắm, ông thì sao?”, nói rồi, anh quan sát ông ta một lượt xem còn vật quý nào khác không.
Vạn Phùng Xuân căng thẳng nên nụ cười cứ cứng dần.
Ngô Bình chợt túm lấy tay Vạn Phùng Xuân, ông ta chỉ thấy một luồng sức mạnh kỳ lạ tiến vào cơ thể mình: “Cậu ở cảnh giới Nhân Tiên rồi ư?”
Vương Thận nghệt mặt ra, gì cơ? Sao một thần y nổi tiếng như Vạn Phùng Xuân lại phải khúm núm với Ngô Bình thế? Lẽ nào anh đúng là thần y thật?
Ngô Bình cau mày, anh vừa kiểm tra người Vạn Phùng Xuân một lượt thì phát hiện ông ta có vấn đề, có một luồng sức mạnh kỳ lạ đang vây quanh não bộ của ông ta.
Anh hỏi: “Ông Vạn, đầu ông có vấn đề à?”
Nếu là người khác thì Vạn Phùng Xuân đã nổi đoá rồi chửi thẳng mặt rồi, nhưng đây lại là Ngô Bình nên ông ta chợt mừng rỡ rồi hỏi: “Cậu phát hiện ra ư?”
Ngô Bình tò mò hỏi: “Trong đầu ông có thứ gì thế?”
Vạn Phùng Xuân vội kéo anh ra một chỗ rồi thì thầm: “Thần y Ngô, xin cậu hãy cứu tôi”.
Ngô Bình: “Thì ông phải
Vạn Phùng Xuân cười trừ rồi kể lại mọi chuyện.
Tháng trước, Vạn Phùng Xuân gặp một bệnh nhân mắc bệnh lạ, người đó luôn miệng kêu đau đầu. Sau khi bắt mạch, ông ta phát hiện trong đầu người có một con ký sinh trùng. Vì thế, ông ta đã dùng thuật châm cứu và thuốc để dụ nó ra.
Con trùng ấy dài nửa mét, mảnh như sợi tơ, nó vừa chui ra đã bay lên, sau đó nhảy vào mắt trái của Vạn Phùng Xuân, sau đó chui vào trong đầu ông ta.
Vạn Phùng Xuân sợ hết hồn, vội vàng dùng cách ban nãy để dụ nó ra, nhưng không có tác dụng. Từ đó, ngày nào ông ta cũng bị đau đầu, sống không bằng chết.
Hôm nay, ông ta đến buổi đấu giá với hi vọng mua được ít dược liệu quý để xử con ký sinh trùng ấy.
Ngô Bình nghe xong thì cười nói: “Ông xui rồi, đến ký sinh trùng thời tiền sử mà cũng gặp”.
Vạn Phùng Xuân trợn tròn mắt: “Cậu biết nó à?”
Ngô Bình gật đầu: “Nó tên là quỷ trùng ăn não, vô hình vô chất nên rất khó chữa. Khi ông chữa trị cho bệnh nhân, nó cố ý chui ra để chuyển sang đầu ông đấy, vì tu vi của ông cao hơn nên não sẽ ngon hơn”.
Vạn Phùng Xuân muốn bật khóc: “Thần y Ngô, xin cậu hãy cứu tôi”.
Ngô Bình nói: “Cũng được thôi, nhưng tôi nghe nói phí chữa bệnh của ông cao lắm. Mà y thuật của tôi lại cao siêu hơn ông nên phí chữa bệnh cũng không thấp đâu”.
Vạn Phùng Xuân vội nói: “Được, bao nhiêu cũng được”.