Nguyễn Thiên Lăng vẫn luôn không động vào chén trà trước mặt mình.
Rất nhanh đã làm xong mì, chủ cửa hàng đem hai tô mì nóng hổi để trước mặt bọn họ, cười nói một tiếng mời chậm rãi thưởng thức rồi lại đi chăm sóc những khách hàng khác.
Giang Vũ Phi rút đũa ra, cho thêm chút gia vị vào tô mì, sau đó bắt đầu ăn.
Tô mì rất nóng, cô cúi đầu thổi một chút cho nguội bớt rồi mới ăn, dù như vậy nhưng cô vẫn nóng đến toát mồ hôi. Đột nhiên, Nguyễn Thiên Lăng cầm một tờ khăn giấy, giơ tay lau đi mồ hôi trên trán cô…
Giang Vũ Phi kinh ngạc ngẩng đầu, đối mặt với biểu cảm nghiêm túc của anh.
"Cảm ơn… Để em tự làm." Cô ngại ngùng tránh động tác của anh, Nguyễn Thiên Lăng lại túm lấy cổ tay cô, không cho cô lộn xộn. Anh vẫn cẩn thận lau mồ hôi cho cô, động tác rất dịu dàng. Lông mi Giang Vũ Phi chớp chớp vài cái, trong lòng có một cảm giác nói không nên lời…
"Nhanh ăn đi." Nguyễn Thiên Lăng buông cô ra, thấp giọng nói.
Giang Vũ Phi vùi đầu ăn hai miếng, ngước mắt lên chần chờ hỏi anh: "Anh không ăn à?"
Nguyễn Thiên Lăng lập tức lộ ra vẻ mặt tươi cười, sau đó rút đũa ra bắt đầu ăn.
Giang Vũ Phi rất nghi hoặc, anh cười cái gì chứ? Nhưng rất kỳ lạ, vẻ mặt tươi cười vừa rồi của anh cứ như vậy làm rung động trái tim cô…
Ăn mì xong, lúc Giang Vũ Phi đi thanh toán tiền, Nguyễn Thiên Lăng trực tiếp để lại một tờ một trăm đồng.
"Không cần thối lại." Anh lạnh nhạt nói xong, kéo cổ tay cô đi ra ngoài.
Giang Vũ Phi im lặng, năm đồng một tô mì, thế mà anh lại cho một trăm đồng, tên phá gia chi tử này.
Đi ra tiệm mì, Giang Vũ Phi giãy khỏi tay anh, đứng ở trước mặt anh nghiêm túc hỏi: "Anh định cứ đi theo em như vậy?"
"Đúng." Nguyễn Thiên Lăng không chút do dự thừa nhận.
"... Vì sao?"
"..."
Giang Vũ Phi thấy anh không trả lời, lại nói: "Anh đã nói sẽ để em đi, nhưng anh lại vẫn luôn đi theo em, như vậy là có ý gì?"
"Anh cũng đã nói, anh cho em một cơ hội, cũng là tự cho bản thân mình một cơ hội." Nguyễn Thiên Lăng mím
môi nói.
Vẫn luôn đi theo cô, anh như vậy mà là cho cô cơ hội ư?
Anh hoàn toàn chính là đang trêu đùa cô mà thôi.
"Nguyễn Thiên Lăng, làm như vậy có ý nghĩa gì không?"
Nguyễn Thiên Lăng trầm mặt xuống: "Có ý nghĩa hay không, không phải do em nói là được."
Giang Vũ Phi hơi há miệng ra, cuối cùng cũng không nói một lời nào.
Vì sao anh lại cố chấp với cô như vậy chứ?
Trước kia anh cũng cố chấp như vậy, làm cô cảm thấy rất phiền toái, rất chán ghét, nhưng mà bây giờ… Trong lòng cô lại có cảm giác nói không nên lời.
Giang Vũ Phi không nói gì nữa, quay người bỏ đi, để lại cho anh một bóng lưng.
Không thể ở khách sạn, cũng không thể gọi taxi, còn xe buýt cô lại càng không muốn đi. Không thể đến nhà mẹ được, Phi Nhi castle cũng không thể đi, cô còn có thể đi đâu nữa đây?
Trời cũng đã tối lắm rồi, rất nhiều người đều đang đi về nhà. Cô lại giống như du hồn lang thang trên đường, phía sau còn đi theo một đồ quỷ sứ đáng ghét không bỏ mặc được.
Giang Vũ Phi càng đi càng thấy cô đơn, cộng thêm chân cũng hơi đau, cô càng thấy tủi thân hơn.
"Á…" Đột nhiên bước chân loạng choạng, giày nghiêng một cái, suýt chút nữa làm cô ngã lăn ra đất.
Một hai bàn tay to đúng lúc đỡ lấy cô, cô tựa vào trong lòng anh, tràn vào mũi chính là mùi hương nam tính dễ chịu trên người anh.
Nguyễn Thiên Lăng đỡ cô đứng vững, nhíu mày quan tâm hỏi: "Có bị trẹo chân không?"
"Không." Giang Vũ Phi lắc đầu, chỉ là đi bộ bằng giày cao gót quá lâu, chân cô bị đau mà thôi.
Nguyễn Thiên Lăng hiển nhiên cũng nhìn ra sự mỏi mệt của cô, anh đưa mắt nhìn xung quanh, thấy cách đó không xa có một cửa hàng bán giày.