“Sau này ông đã tìm kiếm tung tích của cháu, về sau mới hay lúc cháu được mấy tuổi thì Giang Lân qua đời... Cháu gái, ông nội có lỗi với cháu, lẽ ra ông nên đi tìm cháu sớm hơn, nếu không cháu cũng chẳng chịu khổ những mười mấy năm trời.”
“Ông nội, cháu không hiểu, chỉ bởi vì cháu là con gái của Tiêu Trạch Tín mà ông cho cháu lấy Nguyễn Thiên Lăng? Dù quan hệ giữa ông và ông ấy có tốt đẹp đến mấy cũng không thể chăm sóc cháu chu đáo đến thế chứ?”
Nghe câu hỏi của cô, Nguyễn An Quốc chọn cách im lặng.
“Vũ Phi, cháu biết được bao nhiêu chuyện rồi?”
Giang Vũ Phi hờ hững buông lời: “Cháu biết Nguyễn thị của hai mươi năm trước thật ra chẳng phải do một mình ông làm chủ, đúng không? Một người chủ khác nữa mang họ Tiêu, ông ấy là ba ruột của Tiêu Trạch Tín. Về sau Nguyễn thị chỉ còn mình ông làm chủ, người của Tiêu gia đều biến mất không dấu vết... Ông nội, ông đã làm gì mới biến được Nguyễn thị thành tài sản giắt túi của mình ông như thế?”
“Cháu...” Nguyễn An Quốc tái mặt, người ông lảo đảo lui lại phía sau: “Cháu biết cả rồi?”
Trông thấy dáng vẻ như chịu đả kích lớn đó của ông, Giang Vũ Phi thấy lạnh lòng hẳn đi. Thì ra những chuyện Tiêu Lang nói đều là sự thật... Bấy lâu nay, Nguyễn An Quốc luôn lợi dụng cô. Tình yêu thương của ông, sự đối xử ân cần của ông, hết thảy đều là giả dối. Ông chỉ muốn lợi dụng cô để biến Nguyễn thị trở thành tài sản của Nguyễn gia.
Mặt của Giang Vũ Phi so ra còn tái hơn cả mặt ông cụ.
“Ông nội đã độc chiếm hết cổ phần của Tiêu gia đúng không? Lúc cháu và Nguyễn Thiên Lăng ly hôn, ông cho cháu 10% cổ phần, thật ra cũng chỉ là danh nghĩa thôi...” Giang Vũ Phi run rẩy vạch trần sự thật: “Bấy giờ ông cũng không hề làm thủ tục ly hôn cho chúng cháu, ông luôn thúc đẩy cháu và Nguyễn Thiên Lăng, lỡ may hai chúng cháu đến với nhau thật, vậy 10% cổ phần đó vẫn thuộc về Nguyễn gia. Cháu không ngừng băn
khoăn tại sao ông lại tốt với cháu như thế, tại sao luôn phản đối chuyện cháu và Nguyễn Thiên Lăng ly hôn... Mọi chuyện ông làm đều là vì muốn độc chiếm số cổ phần đó, biến chúng thành của Nguyễn gia mà thôi!”
Cơ thể Nguyễn An Quốc lắc lư chao đảo, ông giơ tay bóp trán, dáng vẻ ăn năn và đau khổ.
Giang Vũ Phi không kìm nổi hai dòng nước mắt, cô hít mũi, nói tiếp một mạch: “Ban đầu ông nói Nhan Duyệt không thích hợp với Nguyễn gia... Giờ cuối cùng cháu đã hiểu được ý của ông, so với cháu, cô ta đúng thật là không thích hợp. Bởi cháu là con gái của Tiêu Trạch Tín, cháu có thể thừa hưởng tài sản của ông ấy. Nếu cháu mà có con với Nguyễn Thiên Lăng, con chúng cháu không những có thể độc chiếm cổ phần Nguyễn gia, mà còn chiếm được cả cổ phần Tiêu gia... Nhưng nó họ Nguyễn, nói cho cùng thì mọi thứ đều rơi vào tay Nguyễn gia... Ông thấy cháu nói đúng không?”
Nguyễn An Quốc vịn tay lên ghế, run run ngồi xuống.
“Vũ Phi, hôm đó cháu vào thư phòng của ông làm gì?” Ông không đáp mà hỏi ngược lại.
“Để điều tra quan hệ giữa ông và Tiêu Trạch Tín.”
“Cháu nhìn thấy tấm hình trong ngăn kéo rồi?”
“Phải.”
Nguyễn An Quốc thở dài thườn thượt: “Hôm đó ông đã nghi ngờ cháu rồi... Lá thư đó cũng là do cháu sai người gửi đến sao?”
Giang Vũ Phi mím môi: “Đúng, cháu làm thế để thăm dò xem ông có quen Tiêu Trạch Tín không.”
Nguyễn An Quốc từ từ khôi phục lại biểu cảm, trông đã trấn tĩnh hơn nhiều. Ông bình tĩnh nhìn cô, hỏi thẳng: “Những chuyện này là do Tiêu Lang cho cháu biết?”
“...”
“Cháu khỏi cần che giấu cho cậu ta. Từ ngày Tiêu Lang xuất hiện, ông đã nghi ngờ thân phận của cậu ta rồi.