Nguyễn An Quốc sững sờ, gương mặt vốn đã già nua giờ phút này trông còn già yếu hơn.
“Ông thật lòng không biết ba cháu đã đi đâu... Nhưng ông đoán sự mất tích của ba cháu có liên quan đến mẹ cháu.”
“Ông nói sao?” Giang Vũ Phi phút chốc trở nên hồi hộp, khẩn trương.
Cô chẳng biết chút tin tức gì về mẹ, lẽ nào ông biết?
“Ông quen mẹ cháu sao? Bà ấy là ai?”
Nhưng Nguyễn An Quốc chỉ lắc đầu: “Ông không quen bà ấy, mẹ cháu là một người phụ nữ rất thần bí. Năm đó ba cháu du học ở nước ngoài thì quen với mẹ cháu ở đó. Ông chỉ gặp bà ấy đúng một dịp, đó là vào ngày ba mẹ cháu kết hôn, họ đến mời rượu ông, bấy giờ ông mới thấy mặt mẹ cháu. Ngoài việc biết bà ấy tên là Cung Cẩn Nguyệt ra, những thứ khác ông đều không rõ. Từ đó về sau, ông chẳng còn dịp nào gặp lại mẹ cháu nữa. Nhưng cháu giống mẹ lắm, đường nét na ná phải đến bảy tám phần đấy.”
“Vậy sao ông lại đoán rằng mẹ cháu có liên quan đến sự mất tích của ba cháu?”
“Ba cháu rất yêu mẹ cháu, hôm đến gặp ông, trông cậu ấy khổ sở tiều tụy lắm, nên ông mới phỏng đoán là sự ra đi của cậu ấy có liên quan đến mẹ cháu.”
“Tất cả những điều này đều chỉ là lời nói từ một phía của ông...”
“Vũ Phi, ông nội chỉ có chút tư tâm thôi chứ không hề có ý định muốn hại ai. Cháu không tin ông cũng được, nhưng nhất thiết đừng tin Tiêu Tử Bân và Tiêu Lang. Họ sẽ cướp đoạt Nguyễn thị, hủy hoại đời cháu, hủy hoại luôn cả Nguyễn gia. Năm xưa ông và ba cháu liên thủ đối phó với hắn ta, nên hắn ta hận ba cháu đến tận xương tủy, luôn cho rằng mình thất bại là do lỗi lầm của ba cháu. Vũ Phi, nếu ông đoán không lầm thì người hắn ta căm hận nhất chính là ba cháu. Giờ ba cháu đã biệt tăm biệt tích, ắt hẳn hắn ta sẽ trút hết những oán hận đó lên người cháu... Ông nội tác hợp cho cháu và Thiên Lăng cũng là
vì để bảo vệ cháu. Cháu và Thiên Lăng đến với nhau, tài sản của Nguyễn gia sẽ không bị suy yếu, có Thiên Lăng điều hành Nguyễn thị, những âm mưu toan tính của Tiêu Tử Bân cũng sẽ không thực hiện được.”
Vừa rồi còn nói tất cả chỉ là tư tâm của ông, thoắt cái đã chuyển thành vì muốn tốt cho cô, vì bảo vệ cô...
Giang Vũ Phi lạnh lùng bật cười, cô đã chẳng còn tin lời ông được nữa.
“Lời ông nói thật giả thế nào cháu không thể phân biệt được, giờ cháu chỉ mong tìm được ba mẹ ruột. Còn về 20% cổ phần đó, cháu chẳng có hứng thú.” Dứt lời, Giang Vũ Phi quay người đi thẳng.
---
Vừa ra khỏi tiệm trà cô đã nhận được điện thoại của Tiêu Lang.
“Vũ Phi, em vừa gặp Nguyễn An Quốc rồi sao?” Đầu bên kia đường dây, Tiêu Lang trầm giọng hỏi cô.
“Sao anh biết?” Giang Vũ Phi hỏi vặn lại, giọng điệu lạnh nhạt.
Tiêu Lang khựng lại một chốc, mềm mỏng giải đáp: “Anh trông thấy hai người, em nhìn sang bên phải đi, anh đang ở bên này.”
Giang Vũ Phi ngó qua, thấy ô tô của anh đang chễm chệ đỗ ngay đó.
Cô cúp máy, rảo bước về phía anh. Tiêu Lang xuống xe, mở sẵn một cánh cửa khác, chờ cô đến gần, anh mỉm cười: “Lên xe đi.”
Giang Vũ Phi không bước lên xe, đăm đăm nhìn anh, hỏi: “Anh đang theo dõi tôi đó sao?”
“Không có.” Nét cười trên môi Tiêu Lang biến mất: “Thái độ của em với anh dường như tràn ngập sự thù địch.”
“Tiêu Lang, mục đích thực sự của các người là gì? Anh nói thật với tôi đi, ba con anh định lợi dụng tôi có đúng không?”
Tiêu Lang cau mày, không trả lời câu hỏi hỏi cô: “Nguyễn An Quốc nói gì với em?”
“Ông ấy nói hai người muốn lợi dụng tôi để chiếm đoạt Nguyễn thị, có đúng không?”