Anh không liếc nhìn cô một cái, sải bước đi qua người cô, không cho cô một ánh mắt nào, cũng không dừng lại một chút nào, cứ sải bước bỏ đi như vậy… Mang theo một làn gió, đi ngang qua cô…
Rất nhanh, trong phòng khách không còn nghe được tiếng bước chân của anh nữa. Phòng khách trống trải vô cùng yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở của mình Giang Vũ Phi cũng không nghe thấy.
Sắc trời đã tối, rõ ràng là chạng vạng tối mùa hè, nhưng Giang Vũ Phi lại có cảm giác như đã cuối mùa thu rồi. Cô cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ, cụp mắt xuống, nhìn những mảnh vỡ trên sàn nhà. Ánh sáng từ vô số mảnh thủy tinh hắt lên mặt cô, khuôn mặt tái nhợt, không có biểu cảm.
"Cô Giang..." Thím Lý cẩn thận dè dặt đi đến bên cạnh cô, nhẹ giọng mở miệng: "Thiếu gia chỉ nhất thời tức giận mà thôi, cô đừng xem những lời cậu ấy nói là thật…"
"Thiếu gia đã tìm cô cả một ngày liền, cho nên cảm xúc rất không ổn định... Nhưng thật ra trong lòng cậy ấy vẫn rất quan tâm đến cô…"
"Cô Giang, hay là cô đi tìm thiếu gia đi, giải thích cho cậu ấy nghe cô đi làm gì, cậu ấy nhất định sẽ nguôi giận."
Giang Vũ Phi nghiêng đầu, thấp giọng hỏi: "Thím Lý, tôi còn chưa ăn cơm, có thứ gì ăn không?"
"..." Thím Lý há hốc mồm, bây giờ cô muốn ăn cơm?
Thời điểm như thế này, cô còn muốn ăn cơm?
Có điều bà nhìn thấy ánh mắt trống rỗng của Giang Vũ Phi, lập tức đã hiểu tâm trạng của cô.
"Có, cô chờ một chút, tôi đi làm cho cô."
…
Giang Vũ Phi ngồi trước bàn ăn, thím Lý nhanh chóng mang ra cho cô một tô mì.
Mì được đựng trong một tô rất lớn, nước mì đậm đà được làm từ xương sườn, trên mặt rắc một ít hành lá thái nhỏ, còn có vài cọng rau cải xanh, một tô mì rất đơn giản, lại làm cho người ta cảm thấy rất ngon miệng.
Giang Vũ Phi cầm đôi đũa, trộn đều mì, sau đó cúi đầu bắt đầu ăn. Bụng rất đói, cô ăn rất nhanh, có điều cổ họng cô quá nhỏ, cô không nuốt kịp, bị nghẹn rất
nhiều lần, uống nước mì, cô mới có thể nuốt vào.
Cố gắng ăn hết một tô mì, Giang Vũ Phi có cảm giác bụng bị chướng lên, rất khó chịu…
Cô ăn xong liền lên lầu, định nghỉ ngơi một lát. Hôm nay cả thể xác và tinh thần cô đều mệt mỏi, cô mệt mỏi quá, cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon…
Nguyễn Thiên Lăng đi rồi, ngược lại cô không có ý nghĩ rời đi. Anh đã từng nói đây là nhà cô, cô là chủ nhân lớn nhất trong nhà này, như vậy cô hoàn toàn có tư cách ở đây, cho dù không thể ở đây, cô cũng lười dọn đi, bởi vì cô rất mệt mỏi, thực sự mệt mỏi…
Đẩy cửa phòng ngủ ra, Giang Vũ Phi đi vào, đột nhiên nhìn thấy một chiếc váy cưới trắng tinh lộng lẫy đang được trải ngay ngắn trên chiếc giường king size.
Váy cưới rất dài, tầng tầng lớp lớp, tựa như hoa sen trắng đang nở rộ, trên ngực áo được làm từ lụa trắng, điểm xuyết những viên kim cương sáng lấp lánh, dưới ánh đèn, kim cương càng phát ra ánh sáng rực rỡ hơn. Đây là chiếc váy cưới ngày đó cô đã mặc thử, có điều váy cưới hơi rộng một chút, Nguyễn Thiên Lăng liền bảo người ta dựa theo số đo của cô sửa lại một số chỗ. Váy cưới đã sửa xong, hôm nay mới đưa tới…
Nhất định là hôm nay Nguyễn Thiên Lăng đã chờ cô quay lại xem áo cưới, kết quả cô lại không nghe điện thoại của anh, tắt máy cả ngày. Đột nhiên Giang Vũ Phi nhớ tới chuyện lần trước anh ở khách sạn đợi cô mấy tiếng đồng hồ. Lúc ấy anh chuẩn bị cầu hôn cô, cô lại không đến, khiến cho anh mong ngóng rồi lại hụt hẫng.
Hôm nay cũng là như vậy đúng không, cô lại khiến cho anh suy sụp và thất vọng?
Chẳng trách được anh giận dữ như vậy…