“Em không cho anh xuống thì anh không được xuống sao? Anh càng muốn xuống!” Anh đứng sau lưng cô, trừng mắt gào thét.
Giang Vũ Phi từ từ quay người lại, nhìn anh bằng đôi mắt đen trắng rõ ràng, Nguyễn Thiên Lăng cũng trừng mắt với cô, ánh mắt ác liệt, đáng tiếc không có lực sát thương.
“Nguyễn Thiên Lăng...” Giang Vũ Phi nhìn theo anh, rất muốn nói anh thật là ấu trĩ, chưa từng gặp người đàng ông nào ấu trĩ như anh, nhưng mà lời nói vừa đến miệng cô liền đổi thành: “Có bản lĩnh thì anh đừng đi vào nhà!”
Nguyễn Thiên Lăng lập tức nổi giận: “Em không cho anh vào thì anh không được đi vào à? Anh càng muốn đi vào!” Nói xong, anh đi nhanh qua người cô, nhanh chóng đi vào trong biệt thự.
Giang Vũ Phi im lặng, quả nhiên là ấu trĩ.
Mặt khác trong lòng người làm cảm thán, vẫn là cô Giang có biện pháp khống chế thiếu gia.
“Gọi bác sĩ chưa?” Giang Vũ Phi nghiêng đầu hỏi người làm.
“Gọi rồi, bác sĩ sẽ tới ngay.” Một người làm vội trả lời.
Giang Vũ Phi gật đầu, cũng đi theo vào phòng khách.
Trên chiếc ghế sofa to lớn, Nguyễn Thiên Lăng tùy tiện dựa vào, anh gác hai chân lên trên bàn trà, bộ dạng giống như một tên tướng cướp. Thím Lý đứng ở bên cạnh anh khuyên bảo: “Thiếu gia, cậu đứng lên đi tắm trước đi, bác sĩ sẽ tới ngay.”
Nguyễn Thiên Lăng mặt ửng đỏ không bình thường vì phát sốt, tính tình đại thiếu gia vẫn không thay đổi.
“Không tắm!” Tại sao anh phải tắm, bây giờ anh không có tâm trạng làm việc gì cả, đừng hòng bắt anh làm cái gì!
Giang Vũ Phi đi tới, thản nhiên nói: “Thím Lý, thím đừng khuyên anh ấy, cứ để anh ấy hôi chết đi, dù sao cũng là anh ấy hôi, không phải chúng ta hôi!”
Nguyễn Thiên Lăng đứng bật dậy, cười lạnh một tiếng, sau đó đi lên lầu.
Thím Lý nghi ngờ nhìn Giang Vũ Phi: “Thiếu gia định đi tắm sao?”
“Ừ.” Giang Vũ Phi gật đầu.
Thím Lý cười nói: “Cô Giang, vẫn là cô có biện pháp để thiếu gia nghe lời.”
Giang Vũ Phi bất đắc dĩ cười nói: “Anh
ấy không có nghe lời tôi nói, anh ấy đang đối nghịch với tôi, thím không nhìn thấy sao?”
Thím Lý cười nói: “Thiếu gia là cố ý, bằng không với tính cách của cậu ấy thì làm thế nào, khuyên thế nào cũng vô dụng.”
Cô biết anh cố ý, nhưng bộ dạng anh như vậy rất là ấu trĩ.
Ngày hôm qua còn đòi chia tay, hôm nay lại như vậy, rốt cuộc anh muốn làm cái gì?
Hay là anh cho rằng, lời nói ra rồi còn có thể rút lại?
Giang Vũ Phi trong lòng cười khổ, không thể, hôn lễ đã bị hủy bỏ, ngày mai không có hôn lễ, bọn họ cũng không còn cơ hội.
Nghĩ đến những chuyện này, Giang Vũ Phi cảm thấy trong lòng có hơi nặng nề. Cô đi ra sau nhà, ngồi xuống xích đu dưới tán cây. Xích đu có kiểu dáng là một cái ghế dựa, Giang Vũ Phi dựa vào thành ghế, dùng hai tay giữ hai bên xích đu, nhẹ ngành đung đưa.
Một cơn gió thổi qua, những cái lọ điều ước treo trên cây đụng vào nhau, phát ra những âm thanh trong trẻo. Giang Vũ Phi ngước mắt lên, nhìn thấy có mười một lọ điều ước, ánh mắt không dời đi.
Nguyễn Thiên Lăng không cho người gỡ xuống, còn dặn người làm mỗi ngày đều lau sạch những cái lọ. Cái lọ trơn bóng như mới, rất sạch sẽ.
Cô còn nhớ rõ, đêm đó là sinh nhật của cô, anh làm tất cả vì cô. Anh mở cửa xe bí đỏ, đưa cô đi tham quan khắp tòa lâu đài. Anh bỏ mấy con đom đóm ở bên trong, cùng với cô ước nguyện...
Bọn họ ước nguyện vĩnh viễn được ở bên nhau, nhưng bây giờ bọn họ đã phá hủy ước nguyện, không thể thực hiện điều đó.
Giang Vũ Phi phiền muộn, cụp mắt xuống, trong lòng vô cùng khó chịu.