“Đêm qua anh không có ở đây...” Lại là một nụ hôn của anh rơi trên dái tai cô: “Em vận động với ai?” Đôi môi gợi cảm của anh dán lên mặt cô, cất giọng trầm khàn hỏi vặn. Giang Vũ Phi rũ mi xuống, giấu hết mọi cảm xúc trong mắt.
Bàn tay phải của Nguyễn Thiên Lăng đặt lên vị trí trái tim cô: “Nói anh nghe, có phải hôm qua em đau lòng đến muốn khóc?”
“...”
“Tim em đập rất nhanh, sao phải tăng nhịp đập như thế?” Anh xoay người cô lại, bàn tay to lớn giữ lấy vòng eo thon thả của cô, cặp mắt đen láy khóa chặt lấy cô.
Giang Vũ Phi không nhìn vào đôi mắt ấy nhưng vẫn cảm nhận được cái nhìn sâu xa sắc bén của anh, cô thấy mình như bị lột trần dưới cái nhìn quá mức nóng bỏng đó. Cô muốn mở miệng phản bác, song cổ họng lại không phát ra được tiếng nào. Thậm chí cơ thể cô cũng hệt như bị điểm huyệt, người đờ ra, không thể nào cựa mình được.
“Giang Vũ Phi, anh cho em hai lựa chọn.” Nguyễn Thiên Lăng cúi đầu xuống, dán môi mình lên môi cô.
Bờ mi thoáng run rẩy, Giang Vũ Phi ngước lên nhìn anh. Nguyễn Thiên Lăng chăm chú nhìn cô, khẽ giọng nói tiếp: “Ngày mai, hoặc là em kết hôn với anh, hoặc là Nhan Duyệt kết hôn với anh, quyết định nằm trong tay em, việc anh nên cưới ai là do em định đoạt.”
Đồng tử Giang Vũ Phi co lại, anh đang nói gì thế?
Nếu không kết hôn với cô... anh sẽ kết hôn với Nhan Duyệt?
Trái tim Giang Vũ Phi thắt lại, một sự hoang mang chưa từng có trào lên.
Nguyễn Thiên Lăng không cho cô lấy cơ hội phản ứng lại đã hôn cô ngấu nghiến, nụ hôn của anh dịu dàng vô cùng, nó khiêu khích trái tim cô, thiêu đốt cơ thể cô. Thoạt đầu cơ thể Giang Vũ Phi cứng đờ tê liệt, dần dần ánh mắt cô trở nên mơ màng trôi xa...
Ngay lúc cô đang chìm trong men say ái tình, đầu óc rối mù, Nguyễn Thiên
Lăng lại buông cô ra, anh quỳ xuống, ôm trọn lấy người cô, thở gấp ngó xuống cô. Anh tách ra giữa chừng như vậy khiến cô thấy lành lạnh và lạc lõng. Ánh mắt dần tỉnh táo trở lại, cô im lặng nhìn anh, không khí như ngưng tụ giữa hai người.
Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên nhếch miệng cười ngả ngớn, anh đổ người xuống, nhiệt độ rừng rực trên cơ thể táp vào mặt cô. Anh dừng lại cách khuôn mặt cô một khoảng ngắn.
Giang Vũ Phi chẳng biết anh muốn làm gì, trong lòng cồn cào thấp thỏm.
“Lúc anh hôn, em có cảm giác không?” Nguyễn Thiên Lăng hỏi cô bằng chất giọng khàn khàn.
“...” Anh muốn cô nói gì, rồi lại cười nhạo cô, làm cô xấu mặt sao?
“Lúc anh muốn em, em có cảm giác không?” Nguyễn Thiên Lăng hỏi tiếp.
Mặt Giang Vũ Phi thoáng tái đi, đừng nói mấy lời làm cô xấu hổ đó nữa, cô không chịu nổi nữa rồi...
Nguyễn Thiên Lăng giơ tay mơn trớn hai bên thái dương của cô, ánh nhìn đong đầy nét yêu thương, dịu dàng.
“Giang Vũ Phi, em muốn anh cũng hôn người phụ nữ khác, muốn người phụ nữ khác như vậy ư?”
Trái tim Giang Vũ Phi khẽ run rẩy. Lời anh nói tựa một mũi tên bén nhọn bắn trúng chỗ hiểm của cô không chệch một li. Vì lẽ gì khi nghĩ đến việc anh hôn và khát khao người phụ nữ khác giống như mình... cô lại khó chấp nhận như thế?
Giang Vũ Phi đờ đẫn cả người, đôi mắt thoáng vô hồn trống rỗng.
“Nếu em không mong thế, nếu chỉ muốn anh thuộc về mình em... 12 giờ trưa mai hãy thay váy cưới, chờ anh đến đón em...” Nguyễn Thiên Lăng hạ giọng nói.
Cái gì?