Chỉ Là Vật Thay Thế Của Anh Áy Lâm Hâm đeo kính râm đứng dưới bóng cây, hai tay khoanh lại trước ngực.
Cô ta diện một chiếc đầm cực ngắn và cực gợi cảm, lộ ra bộ dáng muốn xem kịch vui mà nhìn Cố Nhược Hy – người đang ăn mặc kín mít.
“Cuối cùng cô cũng ra đây rồi.” Lâm Hâm che miệng cười yêu điệu.
Cố Nhược Hy không để ý đến cô ta mà kéo Cố Nhược Dương đứng lên, chuẩn bị rời đi.
“Nhược Hy, kem lạnh rất ngon, em cũng thử một miếng đi.
Em mặc nhiều đồ như vậy chắc là nóng lắm.”
Cố Nhược Hy lắc lắc đầu rồi lau đi những giọt mồ hôi trên trán anh trai: “Anh trai ăn đi, em không nóng.”
“Nhược Hy, chị gái xinh đẹp kia thật tốt bụng.
Trời nóng như vậy, chị ấy nói mua kem cho anh ăn.” Cố Nhược Dương đơn thuần nở một nụ cười thật tươi với Lâm Hâm nhưng cô ta lại khinh bỉ cười một tiếng.
Trong lòng của Cố Nhược Hy không biết là mùi vị gì, cô đứng trước mặt anh trai, kéo anh trở về bệnh viện: “Anh, chúng ta mau trở về thôi, mẹ đang đợi anh.”
Cố Nhược Dương vẫn ngây thơ vẫy tay với Lâm Hâm, nói một câu: “Hẹn gặp lại.”
Lâm Hâm tao nhã sải bước trên đôi giày cao gót, đi đến chặn đường Cố Nhược Hy: “Đi đâu gấp thế? Kịch hay còn chưa bắt đầu mài”
“Cô tự mình đợi đi, tôi không có thời gian.” Cố Nhược Hy không hề lo lắng, cô biết Lâm Hâm dụ cô ra ngoài là có âm mưu.
Thế nhưng điều này không có nghĩa rằng cô không sợ hãi, chỉ là cô đủ bình tĩnh mà thôi.
Lâm Hâm vỗ tay vài cái: “Thật là mạnh miệng! Nếu như sau lưng cô không có người chống lưng lớn mạnh như vậy thì cô làm sao có được khí thế như vậy chứ? Tôi còn tưởng cô chỉ là một cô gái dân thường nhưng đẳng sau lại có nhiều mối quan hệ như vậy.
Anh Thiếu Cần ghét cô như vậy, cô dùng cách nào để dụ dỗ anh ấy vậy? Ò, đúng rồi! Cô dùng cái cơ thể cực kỳ dơ bản của cô kia mài!”
Nhớ đến bức ảnh chụp Cố Nhược Hy và Kỳ Thiếu Cần hôn môi khiến Lâm Hâm tức đến nghiến răng.
Rõ ràng anh Thiếu Cần không thích bị người khác đụng chạm nhưng vì sao lại hôn môi với Cố Nhược Hy!
Cố Nhược Hy cắn môi, cô không muốn cãi tay đôi với Lâm Hâm mà đi vòng qua người cô ta.
Thế nhưng Lâm Hâm lại tiếp tục chặn đường cô.
“Anh Thiếu Cần cũng thật là… không sợ bị cơ thể dơ bẩn của cô có bệnh truyền nhiễm sao? Sao anh ấy có thể dễ dàng bị cô quyến rũ được cơ chứ?” Lâm Hâm cưới yêu điệu: “Tôi rất tò mò đấy, rốt cuộc cô đã dùng loại thủ đoạn hạ lưu gì vậy?”
“Lâm Hâm, làm vậy có ý nghĩa gì không?” Cố Nhược Hy tức giận nghiền răng nghiền lợi.
Lâm Hâm vẫn cười yêu điệu như cũ.
Sau khi cô ta biết được tin tức xấu về Cố Nhược Hy, khiến cô trở thành một người phụ nữ đê tiện nhất thì cô ta đã vui đến mắt ngủ vài ngày: “Cô không cần nhìn tôi bằng ánh mắt đó chứ, tôi sẽ sợ đó.”
Lâm Hâm giả vờ sợ hãi ôm ngực: “Tôi sợ Lục thiếu khiến tôi biến mát đây!” Cô ta lại cười phá lên, cười đến sung sướng và trào phúng: “Lục Nghệ Thần là nhân vật như thế nào, chỉ cần giậm chân một cái liền khiến cả bầu trời rung lên một cái.
Nếu như anh ta cũng bị cô mê hoặc rồi thì quả thật tôi có chút nễ cô rồi đấy.
Sao cô có thể lợi hại như vậy? Lục thiếu đã từ chối hết