--Dịch : Autumnnolove--
CHƯƠNG 15
Mạc Thần Trạch: "Mua vip như thế nào?"
Cốt truyện cho biết: [ Làm nhiệm vụ để kiếm đồng JJ, sử dụng đồng JJ để mua các chương sau của cốt truyện. ]
Mạc Thần Trạch: "...Vì sao lúc nhỏ nằm mộng đoán trước được tương lai lại không có thu phí?"
Cốt truyện cho biết: [ Trước đó đều là những bản dùng thử miễn phí, từ chương này trở đi cần phải mua vip mới có thể tiếp tục theo dõi cốt truyện, vui lòng ủng hộ bản chính, cảm ơn! ]
Mạc Thần Trạch: "..."
Anh nhắm mắt lại, nửa ngày sau mới có thể thuyết phục xong bản thân tiếp nhận loại giả thiết ly kỳ này, biểu tình thản nhiên hỏi: "Cần phải làm những nhiệm vụ gì?"
Cốt truyện cho biết: [ Vào những lúc quan trọng nói ra những lời từ trái tim ]
Mạc Thần Trạch: "Sao biết được lúc nào mới là lúc quan trọng?"
Cốt truyện cho biết: [ Đến lúc thích hợp, lời thoại sẽ tự động xuất hiện trước mắt người đọc. ]
Không đợi Mạc Thần Trạch tiếp tục truy hỏi, tiếng chuông báo thức bỗng vang lên, thanh âm các lúc càng lớn, Mạc Thần Trạch đột nhiên mở mắt ra tỉnh dậy.
–Wattpad: autumnnolove–
Sáng sớm thứ hai, Mạc Thần Trạch đưa Răng Nanh đi học. Vừa đến ngã rẽ vào nhà trẻ thú cưng, từ xa đã nhìn thấy Cố Tiểu Khả, cô đang đưa lưng về phía anh, mỉm cười nói chuyện cũng những con sen khác.
Một tuần học thử đã qua, không có bất kỳ chú chó nào nghỉ học. Ngược lại, có rất nhiều con sen muốn đến đăng ký của chó nhà mình, nhưng Cố Tiểu Khả tạm thời không có thời gian nhận thêm.
Cô dán một cái thông báo, mỗi cuối tháng sẽ nhận thêm năm học sinh. Đầu tháng khai giảng, thú cưng đều sẽ bắt đầu từ lớp cơ bản nhất, sau đó mới có thể lên lớp chồi, cuối cùng là lớp lá.
Ưu tiên các bạn nhỏ husky đến đăng ký nhập học.
Nhóm con sen thực không hiểu vì sao viện trưởng Cố lại đưa ra thêm một quy định kỳ lạ thế này, nhưng mọi người đều biết cô ấy thật sự rất có bản lĩnh. Mặc dù quy định kỳ quái nhưng mọi người vẫn đổ xô muốn đem chó nhà mình đến nhà trẻ để được giáo dục.
Mạc Thần Trạch an tĩnh nhìn chăm chú bóng dáng của Cố Tiểu Khả, ánh mắt phức tạp không nói lời nào. Ngay cả lúc anh dẫn Răng Nanh tới đưa dây dắt chó vào tay Cố Tiểu Khả, cô ấy chào hỏi anh cũng không nói chuyện.
Tâm tư của Mạc Thần Trạch lúc nào không còn đặt vào màn chào hỏi kia.
Cốt truyện nói Cố Tiểu Khả có vấn đề tâm lý, cho nên ngày đó không cẩn thận chạm vào tay cô mới có thể bị đẩy ra.
Lúc đó cảm xúc của cô ấy rất kích động, ánh mắt lộ ra vẻ chán ghét và đề phòng, có lẽ...căn bản không phải nhằm vào mình?
Cố Tiểu Khả cũng có khả năng...thật sự thích mình?
Không phải là thích kiểu báo đáp, mà là thích kiểu...thích?
Nếu thật sự là như vậy...
Mạc Thần Trạch nhớ lại những lời mà anh từng nói với cô... "Em không cần đối xử với tôi tốt như vậy, kiểu quan tâm này tôi cũng không cần."
Cô ấy nghe xong cũng chưa hề nói gì, chỉ là ngây ngốc đừng tại chỗ thật lâu, sau đó trầm mặc tiếp tục đi về phía trước. Anh còn cố ý lợi dụng Răng Nanh, bức cô ấy chính miệng thừa nhận...
"Em có thích Mạc Thần Trạch không?"
Mạc Thần Trạch nhớ tới thanh âm run rẩy của Cố Tiểu Khả, khuôn mặt anh trầm như nước mặt hồ, khẽ cắn môi, trong lòng tự mắng bản thân một cách thô tục, "cầm thú!"
Anh ước gì thời gian có thể quay trở lại lúc anh cố tình tán tỉnh cô ấy, để cho Cố Tiểu Khả trút giận lên mình mà không cần thương tiếc!
Mạc Thần Trạch nhìn Cố Tiểu Khả đang mỉm cười chào hỏi với mình, trong lòng có nhiều cảm xúc lẫn lộn. Anh đang muốn mở miệng thì di động lại không biết nhìn tình hình mà vang lên.
Mạc Thần Trạch cúi đầu nhìn, người gọi đến là người anh em đang làm việc trưởng ở bệnh viện thú cưng Vân Đài. Chắc là anh ta có việc gấp, anh liền ngước mắt nhìn Cố Tiểu Khả, dịu dàng mỉm cười, sau đó đi sang bên cạnh nhận điện thoại.
Cố Tiểu Khả ngẩn người một lát, nắm thật chặt dây dắt chó trong tay, gian nan nuốt nuốt một ngụm nước miếng.
Thanh âm của Mạc Thần Trạch có chút lạnh lùng nói với người ở đầu dây bên kia: "Nói ngắn gọn, tôi còn có việc."
"Còn không có đi làm, cậu có thể có chuyện gì chứ?"
Viện trưởng bệnh viện thú cưng Vân Đài họ Tăng, tên là Tăng Cường, anh ta khẽ cười: "Bệnh viện của chúng tôi muốn tìm một chuyên gia tư vấn cho thú cưng, đãi ngộ cao mà áp lực công việc không cao, chỉ phụ trách hỗ trợ đặc biệt mỗi khi gặp những trường hợp thu cưng mắc chứng bệnh khó chữa thôi."
"Tôi nghe Chu Xuyên nói cậu quen một chuyên gia về thú cưng đặc biệt lợi hại, có thể đề cử cô ấy với tôi không?"
Mạc Thần Trạch sững người: "Chu Xuyên này quá nhiều chuyện."
Viện trưởng Tăng cười nói: "Đừng vô tình như vậy mà, tốt xấu gì chúng ta cũng là anh em chung một đơn vị, chung một tập đoàn, giúp đỡ lẫn nhau cùng nhau phát triển mới phải."
Mạc Thần Trạch không lên tiếng.
Ngữ khí của viện trưởng Tăng càng thêm nghiêm túc: "Tôi không nói đùa với cậu nữa, phía bệnh viện và công ty cậu có hợp tác với nhau mấy hạng mục, cậu biết tôi muốn tuyển cố vấn đặc biệt là có ý gì đúng không? Chỉ cần cô ấy thật sự có năng lực, tôi sẽ hết sức trọng dụng cô ấy."
Mạc Thần Trạch xoa xoa huyệt thái dương: "Chuyện này không vội, để tôi hỏi thăm nguyện vọng cá nhân của cô ấy trước."
"Đối với loại công việc làm ít hưởng nhiều thế này cậu còn muốn hỏi nguyện vọng cá nhân sao?". Viện trưởng Tăng rất có hứng thủ, cố ý dò hỏi quân tình: "Cô ấy còn không phải chỉ là một huấn luyện viên thú cưng thôi sao? Còn khó mời như vậy, đáng giá để tổng giám đốc Mạc hao tổn tâm huyết?"
Mạc Trần Thạch nhấp môi: "Đáng giá hơn thế."
Viện trưởng Tăng hết sức tò mò: "Sao?"
Mạc Thần Trạch quay đầu, từ phía xa nhìn bóng dáng của Cố Tiểu Khả đang bước vào nhà: "Cô ấy là vợ tương lai của tôi."
--Dịch: Autumnnolove--
Cố Tiểu Khả đang ngồi trên tấm thảm trong phòng khách, sáu chú chó lông xù xù đang vây quanh người cô. Nhóm chó ngồi ngoan ngoãn bên cạnh viện trưởng, một đám ngẩng đầu dùng vẻ mặt tò mò chăm chú nhìn Cố Tiểu Khả.
Tâm trạng của Cố Tiểu Khả bởi vì nụ cười của nam thần dành cho mình trước khi tiếp điện thoại mà trở nên vui vẻ, cô cười ha hả hỏi nhóm bạn nhỏ: "Cuối tuần của các em như thế nào?"
[ Gâu biểu hiện rất tốt, nhận được rất nhiều lời khen ngợi từ chủ nhân, còn được thưởng một quả dưa chuột nữa!