--Dịch : Autumnnolove--
????????????
CHƯƠNG 25
"Cho nên em đã ăn cái xúc xích giăm bông kia sao?"
[ Sao có thể! ]
Mặc dù Bánh Bao Đậu Đỏ không còn hơi sức mà nói chuyện, nhưng thái độ của nó rất cố chấp.
[ Để không bị thức ăn làm cho phân tâm, để cung cấp cho Đa Đa dịch vụ dẫn đường tốt nhất, chỉ cần vừa ra khỏi nhà gâu tuyệt đối sẽ không ăn bất cứ thứ gì cả! ]
[ Gâu chính là một con chó nghiệp vụ làm việc rất có trách nhiệm! ]
Cố Tiểu Khả rất bội phục người bạn nhỏ này, những lời khen ngợi không mất tiền mua cứ ào ào như mưa khiến cho Bánh Bao Đậu Đỏ càng thêm kiêu ngạo.
[ Xúc xích giăm bông thật sự rất thơm, nhưng gâu nhịn được không có ăn. ]
[ Hơn nữa trên người ông chú kia có mùi vị không tốt, gâu hơi sợ ông chú đó, cảm thấy ông ta chắc chắn là kẻ xấu! ]
[ Cho nên chỉ cần ông ta dám tới gần một chút thôi, gâu sẽ dùng hết sức mà cắn ông ta. ]
[ Gâu sủa rất to và rất hung dữ, ông chú không dám tiếp tục tới gần nữa. ]
--Wattpad: autumnnolove--
Ba mẹ Đa Đa phát hiện con gái dẫn Bánh Bao Đậu Đỏ ra ngoài cả ngày chưa về, hai người đều sốt ruột sắp phát điên.
Ba Vương lập tức rời khỏi cuộc họp và xin nghỉ với công ty, nhanh chóng báo cảnh sát rồi tự mình lái xe tìm kiếm khắp thành phố. Mẹ Vương còn dán thông báo tìm trẻ lạc, đăng thông báo trên wechat, cầu cứu ở weibo,...làm mọi cách để có thể tìm được con gái.
Bởi vì ngày thường anh Vương luôn bận rộn với công việc và không đủ quan tâm đến con gái, cho nên lúc này anh ta thậm chí chẳng nghĩ ra được con gái có thể đi đến những đâu. Đa Đa bị mù hoàn toàn nên sau khi trưởng thành muốn tìm một công việc nhất định sẽ rất khó khăn. Anh ta muốn nỗ lực để lại càng nhiều tài sản thừa kế cho con gái càng tốt, ít nhất có thể đảm bảo đời này con gái không cần lo lắng đến cơm áo. Cho nên mấy năm gần đây, anh ta vẫn luôn liều mạng làm việc bất chấp đêm ngày.
Tăng ca vào cuối tuần sẽ được gấp đôi tiền lương, được, anh ta có thể làm việc liên tục một tháng không cần nghỉ ngơi.
Đi châu Phi công tác tuy rằng nguy hiểm nhưng được thưởng rất nhiều tiền, được thôi, anh ta có thể đi sang đó cả năm.
Con gái lớn đến hiện tại, anh ta thậm chí còn chẳng biết con bé thích màu hồng hay là màu xanh.
Cho đến khi con gái mất tích...
Khớp xương ngón trỏ trái của anh Vương sưng to, anh ta giữ chặt vô lăng, vừa lái xe vừa lặng lẽ quệt đi giọt nước mắt nơi khóe mắt.
48 giờ đầu chính là khoảng thời gian tốt nhất để giải cứu một đứa trẻ bị mất tích, chứng kiến thời gian đang trôi qua từng giây từng phút, nỗi tuyệt vọng cũng đang dần bao trùm lên hai vợ chồng. Nhưng vào lúc này, bọn họ lại nhận được điện thoại của một người tốt bụng, báo cho bọn họ biết Đa Đa bị lạc đường và đang ở công viên Hậu Sơn.
Cuối cùng mây đen cũng tan đi nhường chỗ cho ánh trăng sáng. Anh Vương giẫm chân ga chạy một mạch như điên, sau khi đến nơi vội vàng xuống xe, ngay cả cửa xe cũng quên khóa. Anh ta cũng không bung dù mà gân cổ lên điên cuồng hét tên của Đa Đa trong mưa.
"Đa Đa...Đa Đa, con ở đâu? Đa Đa..."
Tiếng gió thét gào và tiếng mưa rơi lộp độp dường như đang nhấn chìm hoàn toàn tiếng gọi ầm ĩ của anh ta.
Lỗ tai Đa Đa giật giật, cô bé đột nhiên đứng lên và chạy về phía bóng người đang tới càng lúc càng gần.
"Thật là không có cách nào mà". Cô gái nhỏ thấp giọng nói thầm, hốc mắt chua xót, vùi đầu, khóe môi chậm rãi cong lên, sau đó ngẩng đầu hét lớn: "Ba ơi...ba ơi..."
Đa Đa nhấc chân, chạy như bay về phía ba của cô bé. Bánh Bao Đậu Đỏ cũng lao tới như điên, xoay vòng vòng quanh chân hai cha con đang ôm chặt nhau, mừng rỡ đến nỗi cái đuôi biến thành cánh quạt đang quay.
Cố Tiểu Khả nghe đến đó thì vội vàng hỏi Bánh Bao Đậu Đỏ: "Ba của Đa Đa...có phải là có chỗ nào không ổn hay không?"
Cái gì là không ổn nhỉ? Chú chó làm sao hiểu được cái này, chỉ có thể ngơ ngác lắc đầu.
Cố Tiểu Khả liền hỏi cụ thể thêm chút nữa: "Ý của chị là có phải khớp xương của ông ấy bị sưng to hay không, cứng khớp hoặc là biến dạng khớp? Khớp xương cứng như cục đá ấy, không đối xứng và lớn nhỏ không đồng nhất. Những vị trí phổ biến nhất là lỗ tay, ngón chân hoặc là giữa các ngón tay,...
[ Á! ]
Hình như Bánh Bao Đậu Đỏ nhớ tới cái gì, lập tức hô lên:
[ Có đó, có đó! Ngón tay của ba ba sưng tấy, khi sờ lưng gâu cảm thấy rất cứng! ]
Suy nghĩ táo bạo trong tâm trí Cố Tiểu Khả trở nên rõ ràng hơn vài phần. Cô cúi đầu lâm vào trầm tư, đầu ngón tay phải gõ nhẹ lên mu bàn tay trái. Cô mượn giấy và bút từ bác sĩ Trang, viết từng triệu chứng của Bánh Bao Đậu Đỏ lên những mảnh giấy khác nhau, sau đó cầm lần lượt cầm từng mảnh giấy lên mà so sánh. Khi thì kết hợp tất cả các mảnh giấy lại với nhau, khi thì bỏ ra một mảnh nào đó cô cho là không cần, khi thì úp toàn bộ mảnh giấy xuống.
Cô vẫn không ngừng sắp xếp và tổ hợp chúng, đột nhiên mắt cô sáng lên, đặt bút xuống thật mạnh, đứng bật dậy rồi dùng ánh mắt sáng như đuốc nói với bác sĩ Trang:
"Tôi biết chuyện gì đã xảy ra rồi!"
"Không phải bệnh truyền nhiễm!"
"Mà là bệnh viêm khớp do Gút*!"
(*) - 痛风性关节炎 : Gút là một dạng viêm khớp gây đau khớp và sưng khớp, những vết sưng thường kéo dài trong một hoặc hai tuần, sau đó biến mất. Vết sưng do bệnh gút thường bắt đầu ở ngón chân cái hoặc chi dưới. Bệnh gút xuất hiện khi nồng độ muối urat trong huyết thanh tích tụ trong cơ thể tăng cao.
Bác sĩ Trang chăm chú nhìn vẻ mặt đang cao hứng của Cố Tiểu Khả, nhất thời cậu ta không thể rời mắt được, yên lặng lắng nghe những phân tích của cô.
"Biểu hiện của bệnh Gút là đau nhức, sưng tấy, khớp xương biến hình, tay chân tê cứng. Tuy rằng những biểu hiện này không có bất kỳ cái nào xuất hiện trên người Bánh Bao Đậu Đỏ, nhưng mà..."
Cố Tiểu Khả cầm mảnh giấy lên từ từ liệt kê: "Mỗi ngày trên cơ thể của chúng ta đều có những tế bào chết đi. Chúng ta có thể tiếp tục sống là vì các tế bào này đã phân chia thành những tế bào mới để thay thế các tế bào đã chết đi."
"Tuy nhiên, Colchicine* dùng để điều trị viêm khớp do Gút sẽ ngăn chặn quá trình nguyên phân khiến cho các tế bào trong cơ thể ngừng phân chia."
(*) : Colchicine là một loại hoá chất thường được sử dụng làm dược phẩm để điều trị bệnh gút, đôi khi làm chất độc để tiêu diệt một số loài thú và cũng còn dùng trong chọn giống để gây đột biến nhân tạo.
"Điều này sẽ dẫn đến phát ban..."
Cố Tiểu Khả từ từ đặt từng mảnh từng mảnh giấy một lên bàn làm việc theo thứ tự từ trái sang phải.
"Huyết áp thấp, suy giảm chức năng thận, đau bụng, phát sốt, buồn nôn muốn ói, ngay cả tủy không còn sản sinh ra bạch cầu khiến chúng ta lầm tưởng rằng Bánh Bao Đậu Đỏ bị suy giảm hệ miễn dịch."
"Thật ra ra cả Bánh Bao Đậu Đỏ và Đa Đa đều bị ngộ độc Colchicine!"
Bác sĩ Trang định thần lại, ho nhẹ một tiếng rồi hỏi: "Nhưng mà cả hai đều không mắc chứng viêm khớp Gút, vậy ai sẽ cho bọn họ dùng thuốc này chứ?"
Nói tới đây, Cố Tiểu Khả đưa mảnh giấy cuối cùng trong tay cô cho bác sĩ Trang.
"Ho khan!"
"Đây là triệu chứng đầu tiên xuất hiện ở Đa Đa và Bánh Bao Đậu Đỏ."
"Vì vậy càng có nhiều lý do để suy đoán rằng Đa Đa và Bánh Bao Đậu Đỏ đã dầm mưa nên cả hai đều bị ho khan, ba mẹ Đa Đa đã cho em ấy uống thuốc cảm."
"Ba của Đa Đa bị viêm khớp Gút nên trong nhà sẽ có sẵn Colchicine."
"Thời gian đầu, Đa Đa vẫn uống thuốc trị cảm thông thường. Nhưng có một hôm lại uống nhầm thuốc..."
"Sở dĩ Bánh Bao Đậu Đỏ cũng ngộ độc Colchicine là vì Đa Đa rất thương nó, cho nên lén chia thuốc cảm của mình cho anh chó cùng uống."
"Có lẽ là Đa Đa cảm thấy áy náy với Bánh Bao Đậu Đỏ, hoặc xuất phát từ sự quan tâm đặc biệt của cô bé dành cho anh chó của mình. Đa Đa đã cho Bánh Bao Đậu Đỏ uống lượng thuốc nhiều hơn cô bé vì muốn nó nhanh chóng khỏe lại."
"Điều này giải thích vì sao triệu chứng của chúng tương tự nhau, nhưng bởi vì Bánh Bao Đậu Đỏ dùng lượng thuốc nhiều hơn nên triệu chứng khởi phát sớm hơn so với Đa Đa."
Bác sĩ Trang đột nhiên đưa ra một câu hỏi vô cùng sắc bén: "Làm sao cô biết được ba của Đa Đa bị viêm khớp Gút?"
Biểu tình đang vui vẻ trên mặt Cố Tiểu Khả lập tức đóng băng, á khẩu không nói nên lời. Chẳng lẽ cô có thể nói là chính miệng Bánh Bao Đậu Đỏ miêu tả cho cô biết sao?
Tất nhiên là không thể rồi!
Cố Tiểu Khả giải thích một cách khô khan: "Tôi suy luận ra."
"Những trường hợp trẻ tử vong do vô tình uống nhầm thuốc xảy ra rất phổ biến trong những năm gần đây. Tôi suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra được chỉ có ngộ độc Colchicine là có thể giải thích được hết tất cả các triệu chứng. Cho nên cuối cùng suy đoán có