--Editor: Autumnnolove--
Cố Tiểu Khả sững người, hai mắt mở to rồi từ từ ngẩng đầu lên nhìn về phía nam thần. Nhìn thấy biểu tình của Mạc Thần Trạch hết sức nghiêm túc, cô lại có chút khẩn trương.
Cố Tiểu Khả giống như rơi vào trong sương mù, nam thân đang ám chỉ cái gì?
Cô đột nhiên cảm thấy năng lực lý giải của mình không được tốt lắm, không hiểu ba chữ "tôi độc thân" này cuối cùng là đại biểu cho ý tứ gì!!!
Mạc Thần Trạch đợi hơn mười giây cũng không nghe thấy Cố Tiểu Khả đáp lại, cô đang đứng yên bất động như một bức tượng điêu khắc, khóe miệng vẫn duy trì tư thế nhếch lên, giống như thời gian ngừng trôi.
Mạc Thần Trạch dứt khoát hỏi lại cô: "Em thì sao?"
Cố Tiểu Khả cảm thấy cả người đều không ổn, dạ dày co thắt, hồi hộp, chóng mắt, ngay cả ngũ quan cũng trở nên vô cùng nhạy bén.
Cô nỗ lực nuốt nuốt nước miếng, nhỏ giọng trả lời: "Em cũng độc thân."
Mạc Thần Trạch gật đầu, nghiêng đầu tránh đi tầm mắt của Cố Tiểu Khả, khóe miếng nhẹ nhếch lên.
Cố Tiểu Khả vừa nhìn thấy anh cười, nhịp tim lại bắt đầu tăng tốc, cả người như sắp ngất đi.
Mạc Thần Trạch đưa điện thoại di động qua, quơ quơ trước mặt cô: "Wechat."
Trên tay Cố Tiểu Khả còn mang một đôi bao tay trắng trong ngày trời nóng như chảo lửa, từng ngón tay run rẩy móc di động từ trong túi ra, đưa lại gần mã QR của nam thần để quét, hai người nhanh chóng thêm bạn wechat với nhau.
"Vậy...ngày mai gặp lại". Mạc Thần Trạch lúc này mới dắt Răng Nanh rời đi.
Cố Tiểu Khả ngơ ngác đứng nhìn bóng lưng của nam thần đang dần dần khuất bóng, cảm giác anh đang dắt chó đi dạo mà khí thế giống như dắt hổ.
Cô nhắm mắt lại hít sâu một hơi để ổn định tâm thần.
Tôi vừa mới thêm wechat của nam thần aaaaaaaa...
Vành tai của Cố Tiểu Khả vừa đỏ bừng vừa nóng, nghĩ tới sau ngày nam thần sẽ đưa Răng Nanh đi học mỗi ngày, có nghĩa là bọn họ có thể gặp mặt mỗi ngày, trái tim không nhịn được mà nhảy nhót tưởng chừng như sắp văng ra khỏi lồng ngực hát vang một khúc ca 'cao nguyên Thanh Tạng'*.
(*) : tên một bài hát, mình search Youtube thấy có rất nhiều người hát như Hàn Hồng, Châu Thâm, Vương Tuấn Khải,...
Cố Tiểu Khả vừa nhịn xuống tâm tình đang kích động của mình, dùng tốc độ mau nhất đưa Pitt Đen và Pitt Vàng về nhà, sau đó quay đầu chạy đi.
Chuyện đầu tiên sau khi trở về nhà mà cô làm chính là nhanh chóng vọt vào toilet đóng cửa lại, ở bên trong điên cuồng hét to ba tiếng, sau đó dường như chưa từng có việc gì mà mở cửa ra, vẻ mặt bình thản như thể chưa từng có chuyện gì phát sinh.
--Editor: Autumnnolove--
Ngày hôm sau, Cố Tiểu Khả thức dậy thật sớm, dùng tốc độ tập hợp khẩn cấp trong huấn luyện quân đội mà vệ sinh cá nhân tắm rửa thay quần áo, sau đó bắt đầu tổng vệ sinh căn biệt thự, thậm chí còn vỗ đi vỗ lại mấy cái gối trên sô pha mấy lần, cố gắng sắp xếp mọi thứ sao cho hoàn mỹ nhất.
8 giờ sáng, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Cố Tiểu Khả vỗ vỗ ngực, sửa sang lại cổ áo, vén phần tóc mai ra sau vành tai, điều chỉnh lại nhịp thở, đi ra mở cửa...
Mạc Thần Trạch đứng ở cửa, Răng Nanh ngoan ngoãn ngồi ở bên người anh, nghiêng đầu nhìn về phía Cố Tiểu Khả với vẻ mặt tò mò.
Cố Tiểu Khả khá gầy, mái tóc đen được buộc đơn giản, lúc mở cửa nắng sớm liền phủ lên từng ngọn tóc của cô.
Mạc Thần Trạch ngây người vài giây, sau đó mới chào hỏi: "Chào buổi sáng!"
Cố Tiểu Khả lập tức đáp lại: "Chào buổi sáng..."
Bởi vì quá khẩn trương, giọng nói bị vỡ ra. Hiện trường tức khắc an tĩnh 3 giây.
Hai lỗ tai của Cố Tiểu Khả đó lên, nhưng trên mặt vẫn đang cố gắng bình thản ung dung, cô lùi về phía sau một bước hơi cúi đầu xuống, mời nam thần vào nhà.
Mạc Thần Trạch ngồi ngay ngắn trên sô pha, trên khuôn mặt điển trai là cặp mắt kính, trông anh có vẻ cấm dục lại khiêm tốn. Biểu tình của anh khi đối mặt với Cố Tiểu Khả cũng rất tinh tế, giống như không có để ý tới sự lúng túng của cô lắm.
Chỉ là có chút...khô họng.
Cố Tiểu Khả pha cho Mạc Thần Trạch một tách trà cẩu kỷ, hai người ngồi đối diện nhau, lại trầm mặc thêm năm giây.
Cẩu kỷ, sáng mắt.
Mạc Thần Trạch rũ mắt nhìn về phía tách trà cẩu kỷ, có chút bất ngờ. Anh bưng lên uống một ngụm, hương vị không tệ.
Mắt trái của anh có chút khô khốc, anh vô thức chớp chớp, nhìn về phía Cố Tiểu Khả. Cô đang ngồi rất nghiêm trang, thẳng lưng, ngơ ngác nhìn chằm chằm tách trà đang bốc khối trên bàn mà ngẩn người.
Ánh mắt của Cố Tiểu Khả vẫn luôn lén lút quan sát nam thần, tất nhiên phát hiện ra động tác nhỏ chớp mắt của anh. Đôi tay của cô chậm rãi nắm chặt, ngầm hít sâu một hơi để điều chỉnh cảm xúc.
Mạc Thần Trạch cảm giác phản ứng vừa rồi của Cố Tiểu Khả có chút kỳ quá, giống như đang khắc chế cái gì vậy.
Cố Tiểu Khả mấp máy môi, vô số lời nói trong lòng đã trào ra tới cổ họng nhưng lại xảy ra ách tắc giao thông nghiêm trọng mà nghẹn lại, cuối cùng một chữ cũng không thể nói thành tiếng. Cô dùng sức nắm chặt nắm tay, nhấp môi cúi đầu che đi đôi mắt u ám của mình bằng tóc mái.
Mạc Thần Trạch lại nhấp thêm một ngụm trà cẩu kỷ, chủ động phá vỡ cục diện bế tắc này: "Bây giờ có thể kí hợp đồng chưa?"
Cố Tiểu Khả trong nhát mắt hoàn hồn, đứng dậy đi tới thư phòng lấy ra một tập hồ sơ, đưa hợp đồng tới trước mặt Mạc Thần Trạch.
"Em đề nghị Răng Nanh nên tham gia khóa học một năm thì sẽ đạt được hiệu quả tốt hơn, đến lúc đó nó còn có thể nghe hiểu một số từ đơn giản."
"Nội dung học tập mỗi ngày em sẽ ghi lại trong nhật ký của các bạn thú cưng, cũng sẽ đề ra những nội dung học tập khác nhau thích hợp với tính cách của từng bạn. Trước mắt sẽ cho học thử một tuần, nếu không hài lòng thì có thể yêu cầu hoàn tiền."
"Trong quá trình học em sẽ theo dõi tình huống thân thể của Răng Nanh, sau đó cung cấp thêm những đề nghị trong chế độ ăn uống của nó."
"Ở nhà trẻ nó không chỉ có thể học được rất nhiều kỹ năng, đồng thời còn được vận động đầy đủ cùng giao lưu với những bạn nhỏ khác."
"Những chú chó thực sự rất cô đơn khi chủ của chúng đi làm, tơi đây học tập giống như đi mẫu giáo vậy, nó vui vẻ anh cũng có thể yên tâm."
Mạc Thần Trạch khá tò mò: "Sau khi kết thúc khóa học Răng Nanh thật sự có thể nghe hiểu tôi nói gì sao?"
Cố Tiểu Khả gật đầu: "Chó săn cừu Đức có chỉ số thông minh rất cao, tương đương với một đứa trẻ 7 tuổi, cho nên những từ ngữ đơn giản nó vẫn có thể hiểu được."
"Tình huống của Răng Nanh tương đối đặc biệt, em sẽ khai thông cho nó và xây dựng một kế hoạch trị liệu chướng ngại tâm lí của nó."
"Thật ra phương pháp hữu hiệu nhất và tốt nhất chính là để nó chơi đùa cùng những chú chó khác, chỉ cần hướng dẫn đúng cách, thời gian lâu dài nó có thể khôi phục như những chú chó bình thường."
Mạc Thần Trạch gật đầu, căn bản anh cũng không quan tâm tới chuyện học phí, hỏi thêm: "Tôi có cần phải làm cái gì đặc biệt cho nó không?"
"Đây là cặp sách của Răng Nanh". Cố Tiểu Khả đưa một cái ba lô nhỏ chuyên dụng cho những chú chó lớn qua cho Mạc Thần Trạch: "Bên trong có hộp đựng cơm trưa và sổ nhật ký."
"Sau khi khai giảng thì chuẩn bị sẵn cơm chó cho nó rồi đưa nó tới đây trước 9 giờ sáng, buổi chiều 5 giờ tan học có thể đón nó về. Sau khi về nhà mở sổ nhật ký ra xem, trên đó em sẽ đánh giả biểu hiện trong ngày của nó, còn có bài tập về nhà."
"Bài tập về nhà cơ bản đều là một vài trò chơi nhỏ thú vị giúp cho Răng Nanh thực hành lại những gì đã học ngày hôm đó, đồng thời cũng có thể bồi dưỡng tình cảm giữa chủ và chó."
"Nội dung học tập tháng đầu tiên chính là những kỹ năng sinh hoạt cơ bản như sử dụng nhà vệ sinh, cự tuyệt thức ăn người lạ cho, không ăn những thức ăn nguy hiểm..."
Mạc Thần Trạch vừa nghe vừa gật gù, dứt khoát vung bút lên, 'roẹt roẹt roẹt' mấy cái liền hoàn thành chữ ký trên hợp đồng.
Cố Tiểu Khả còn chưa kịp nói