Thú Cưng Toàn Tiểu Khu Đều Là Cơ Sở Ngầm Của Tôi

Chương 8


trước sau

--Dịch: Autumnnolove--

Trong sổ nhật ký của nhóm chó không chỉ có ghi chép nội dung học tập mỗi ngày, mà còn biểu hiện của bọn nó trong hôm đó và bài tập về nhà. 

Bài tập về nhà yêu cầu nhóm con sen và các chú chó phải hợp tác với nhau để hoàn thành. Bao gồm những trò chơi nhỏ giúp thu hoạch được cảm giác thành tựu từ chủ nhận của chủ nhân của bọn nó, được xoa đầu, khen ngợi và có phần thưởng, tăng cường tình cảm giữa chú và chó. 

Con sen của Pudding nhỏ nghiêm túc đọc hết những gì Cố Tiểu Khả viết, thế mới biết cũng có rất nhiều thứ mà chó không thể ăn, thậm chí muối cũng không được ăn quá nhiều. Cho nó ăn bánh gato kem sữa vô tội vạ không phải là thương nó, mà lạ hại nó. 

Con sen căn cứ vào kiến nghị của Cố Tiểu Khả mà chuẩn bị phần cơm ăn kiêng cho cho Pudding Nhỏ. Bởi vì thường ngày đến nhà trẻ học tập, những chú chó đều được khen thưởng đồ ăn, cho nên ba bữa cơm chó của Pudding Nhỏ đều bị giảm khẩu phần rất nhiều. 

Cố Tiểu Khả rào trước đón sau, sợ Pudding Nhỏ nhận ra cơm chó của nó bị cắt xén, yêu cầu chủ nhân của nó lén độn ở bên dưới mấy miếng dưa chuột và cà rốt nhỏ. Nhìn thoáng qua sẽ cảm thấy đồ ăn rất nhiều, nhưng thật ra lượng calo lại giảm đi không ít. 

Pudding Nhỏ vui vẻ ăn cơm tối, không hề hay biết chính mình đang bắt đầu kiếp sống giảm béo. 

Ngày hôm sau, nhóm chó vây xung quanh Cố Tiểu Khả, tiếp tục hoàn thành bài học hôm qua. Hôm nay chủ yếu là học phân biệt các loại đồ uống có cồn, trà, ca cao, cà phê và sữa bò. 

Có thể là vì có tật giật mình, Cố Tiểu Khả vẫn luôn ép buộc bản thân không được mở sổ nhật ký của Răng Nanh ra xem. Cô vừa sợ phải nhìn thấy thứ gì đó khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh, vừa sợ mở ra lại chẳng thấy thứ gì. 

(*) nguyên văn câu này là 可能就是所谓的近乡情更怯吧. Ý tứ của câu này bắt nguồn từ câu thành ngữ 近乡情怯 (Cận hương tình khiếp), ý chỉ tâm trạng của người xa quê nay trở về, càng gần tới thì càng nôn nao. 

Tóm lại là tâm tình lúc này rất phức tạp, trong lòng chờ mong rồi lại sợ phải nhận lấy thất vọng.

Thôi, phải tập trung vào công việc thay vì cứ luôn lo lắng bất an. 

--Dịch: Autumnnolove--

Cố Tiểu Khả lắc lắc đầu, điều chỉnh lại tâm tình, lấy ra một chén sữa bò nhỏ và một chén sữa dê nhỏ, yêu cầu nhóm chó xếp thành hàng rồi lần lượt bước lên phân biệt hai loại này. 

"Chén nào có thể ăn?"

Răng Nanh rất thông minh, nó nâng cái chân lông nhỏ của nó lên, nhẹ nhàng đẩy đẩy cái chén bên phải. 

Cố Tiểu Khả lại thay đổi vị trí của hai chén sữa liên tục, làm rối tư duy của nó, lại hỏi tiếp: "Chén nào có thể ăn?"

Răng Nanh trả lời chính xác ba lần liên tiếp, chén sữa dê liền trở thành phần thưởng của nó. 

Răng Nanh liếm sạch sẽ chén sữa dê, sau khi hoàn thành bài kiểm tra thuận lợi, nó cắn một trái banh tennis chạy ra vườn hoa nhỏ phía sau biệt thự tự chơi đùa. 

Cố Tiểu Khả lại chỉ định chú chó tiếp theo. Cứ lặp đi lặp lại như vậy cả một ngày, nhóm bạn nhỏ đều đã ghi nhớ kỹ càng năm loại đồ ăn không thể ăn. 

Chủ nhân của Pudding Nhỏ và chủ nhân của Labrador là bạn thân, con Labrador màu trắng gạo có tên là Cầu Cầu, nó là một con chó không thích vận động. 

Cố Tiểu Khả phát hiện, chỉ cần hoàn cảnh cho phép là Cầu Cầu có thể tùy tiện nằm đại ở một chỗ, cuộn người phơi nắng. Dường như bên trong hình hài chú chó này là linh hồn của một con mèo. 

Sau khi kết thúc nội dung bài học, Cố Tiểu Khả dẫn theo quân đoàn chó tới vườn hoa nhỏ chơi trò chơi. Cô ném mười quả bóng tennis về những hướng khác nhau, yêu cầu Cầu Cầu đáng yêu đi nhặt toàn bộ về. 

Cầu Cầu là một con Labrador thông minh lanh lợi, nó vẫn còn bản năng đánh hơi của loại chó. Có điều đứa nhỏ này quá lười biếng và ranh ma, Cố Tiểu Khả quan sát nó rất nhiều lần, cuối cùng phát hiện ra một chuyện. Mỗi lần Cầu Cầu nhặt bóng trở về, nó đều chọn được đường đi ngắn nhất, thật sự quá thông minh, biết làm sao để tiết kiệm sức lực. 

Cô cảm thấy toàn bộ kỹ năng mà Cầu Cầu có đều dùng để lười biếng, có thể ngồi nó sẽ không đứng, có thể nằm nó sẽ không ngồi. Cho nên Cầu Cầu chính là con chó béo thứ hai trong lớp, sau Pudding Nhỏ. 

Nó ăn uống rất được, nhưng không có khát vọng ăn ngon. Có đôi khi phần thưởng khô bò của nó không cẩn thận mà lăn ra xa, nó chỉ cần nằm xuống là sẽ cuộn tròn, thậm chí nó không thèm đứng lên tìm khô bò về ăn luôn. 

Vậy lại càng có lợi cho Pudding Nhỏ, nó thấy Cầu Cầu không có phản ứng, nó liền tung ta tung tăng chạy tới nhặt lên ăn. 

Pudding Nhỏ cũng rất thông minh, nó lấy Răng Nanh làm tấm gương sáng cho nó học tập theo. Mỗi lần kiểm tra nó đều nhìn chằm chằm Răng Nanh mà làm, điển hình là một học sinh cá biệt sao chép bài làm của học sinh giỏi. 

Đao Đao là lớp trưởng, nó vừa hung hăng vừa bá đạo. Lúc Pudding Nhỏ đối mặt với Đao Đao luôn rất ngoan ngoãn nghe lời, như vậy nó có thể sống yên ổn với lớp trưởng. 

Pudding Nhỏ cảm thấy Cầu Cầu là tốt nhất, bởi vì chủ nhận của hai đứa nó là bạn tốt, cho nên nó và Cầu Cầu rất thân thiết. Tính tình Cầu Cầu rất tốt, bởi vì nó lười đánh nhau với mấy con chó khác, Pudding Nhỏ rất thích chơi đùa với nó. 

Thật ra là vì Cầu Cầu quá lười, Pudding Nhỏ từ nhỏ đã biết nhặt đồ ăn của Cầu Cầu để ăn. Có đôi khi nó còn rất tâm cơ, cố ý đẩy đồ ăn vặt của Cầu Cầu ra xa, Cầu Cầu lười đứng lên tìm ăn, tất cả đều trở thành đồ ăn trong bụng Pudding Nhỏ. 

--Wattpad: Autumnnolove--

Thời điểm nhóm học sinh chó tự do hoạt động, Cố Tiểu Khả vẫn nhịn không được mà lén đi tới chỗ cặp sách của Răng Nanh, mở sổ nhật ký của nó ra. 

Một tờ tiền giấy được ép phẳng phiu từ trong sổ nhật ký nhẹ nhàng rơi xuống, rớt ở trên đùi Cố Tiểu Khả, khiến cho hai mắt cô đỏ lên, đầu quả tim phát run. 

Cố Tiểu Khả giật bắn người, nhảy dựng lên hẳn hai mét. Nếu không phải trần nhà đủ cao thì cái đầu to của cô có thể trực tiếp đâm thủng một cái lỗ trên đó rồi. 

Aaaaaaaaa...Anh ấy đã biết!

Anh ấy đều biết!!

Anh ấy biết người luôn tặng quà cho anh ấy là mình!

Anh ấy biết người vẽ những bức tranh kia chính là mình!

Anh ấy biết người cường ngạnh nhét 100 nhân dân tệ vào tay anh ấy cũng chính là mình!

Là tôi, là tôi, đều là tôi!

Aaaaaa...bần ni đã chết rồi, hãy đốt giấy tiền vàng bạc cho bần ni thôi!

Cố Tiểu Khả nằm liệt trên sô pha, đỉnh đầu muốn bốc khói, gò má đỏ ửng, hai mắt mờ mịt, linh hồn và thể xác đang ở trạng thái chia lìa. 

Người đầu tiên trong lịch sử chết vì quê, chính là Cố Tiểu Khả. 

Thời điểm linh hồn của Cố Tiểu Khả đang phiêu bạt nơi xa, đột nhiên nghe thấy một thanh âm nho nhỏ truyền đến bên tai: 

[ Viện trưởng ơi, chị sao vậy? ]

[ Chị gặp chuyện gì không vui sao?]

Cố Tiểu Khả nâng mí mắt lên, nhìn thoáng qua người bạn nhỏ đang nhỏ giọng nói chuyện bên cạnh mình. 

Nó là một con husky tên Bí Đao. Ở lớp mẫu giáo hoa hướng dương, Bí Đao là một bé có biểu hiện trung bình, không nổi bật cũng không làm ảnh hưởng cả lớp, lúc vui chơi thì rất hoạt bát, ăn uống cũng rất tích cực. Chính là một con chó không có gì đặc biệt, chó đại trà, không có cảm giác tồn tại lắm.

Nhưng chú chó tưởng chừng như tầm thường này lại có một bí mật nhỏ. 

Nó thích quan sát loài người. 

Hình dung một cách thô tục một chút thì đây chính là một con chó - paparazzi* - cực thích hóng chuyện. 

(*) : chỉ những người chụp ảnh chuyên nghiệp, chuyên săn ảnh của những người nổi tiếng (các ca sĩ, diễn viên...), thường là chụp lén (không xin phép, không được sự đồng ý) khi họ đang có những hoạt động công cộng hoặc riêng tư.

Tuy rằng ngày thường nó nghe không hiểu ngôn ngữ loài người, nhưng cũng không có trở ngại gì đối với việc ăn dưa đến hăng say của đứa nhỏ này. 

Trong lúc những chú chó khác đang chơi đùa với bóng cao su ở vườn hoa, ngay cả cựu chó nghiệp vụ có tính cảnh giác cao như Răng Nanh cũng đang chơi tới quên trời quên đất, chỉ có Bí Đao chú ý tới

bộ dạng sống không bằng chết nằm liệt trên sô pha của viện trưởng. 

Lực chú ý của nó lập tức chuyển từ các bạn học đang tranh đoạt bóng cao su sang người Cố Tiểu Khả. 

Bí Đao thấy viện trưởng trộm mở ba lô của Răng Nanh ra, sau đó nhẹ nhàng mở nhật ký của bạn ấy xem, rồi nằm liệt trên sô pha tới giờ vẫn không nhúc nhích. 

Ỏ ỏ ỏ? Viện trưởng nhìn thấy cái gì vậy, vì sao cảm xúc và mùi vị trên người chị ấy lại thay đổi rõ ràng như vậy!

Đôi mắt xanh như hai hạt hạnh nhân của Bí Đao sáng ngời, nó cảm thấy nó đã đánh hơi được mùi vị của một tin tức động trời!

Không sai, tuy rằng loài chó nghe không hiểu loài người nói gì, nhưng chúng có thể cảm nhận được cảm xúc biến hóa của nhân loại. Cho nên dù Cố Tiểu Khả một chữ cũng chưa nói, nhưng Bí Đao vẫn cảm nhận được cản xúc đang kịch liệt dao động trên người cô. 

Bí Đao lặng lẽ đi tới gần Cố Tiểu Khả, nó lại cẩn thận quan sát cô thêm một hồi. Cuối cùng thật sự không nhìn được tò mò mà gâu mấy tiếng: 

[ Viện trưởng, chị kích động như vậy là vì nhìn thấy thứ gì sao? ]

Cố Tiểu Khả: “……”

Cô nhắm mắt lại giả chết, không có ý định trả lời nó. 

Bí Đao đợi hồi lâu mà không ăn được dưa, nó liền chồm lên sô pha một chút, nhìn chằm chằm tờ một trăm nhân dân tệ đang khoe khoang nằm trong tay viện trưởng. 

[ Quào, tiền giấy thật xinh đẹp! Lại còn rất sạch sẽ thẳng thớm nữa ~ ]

Bí Đao đang nghĩ cách làm cho viện trưởng chịu nói chuyện, như vậy nó mới có thể hóng được chuyện. Nó đâu có ngờ mới vừa khen tờ tiền một câu lại khiến cho viện trưởng càng thêm ngây ngốc. 

Cố Tiểu Khả đột ngột đứng dậy, tờ tiền giấy vẫn còn bị nắm chặt trong tay phải cô, run rẩy yếu ớt. 

Vừa rồi cô chỉ lo cảm thấy mất mặt cùng xấu hổ, hoàn toàn không suy nghĩ mọi chuyện theo hướng logic. 

Nam thần giữ lại mấy bức vẽ đơn giản của mình làm gì nhỉ?

Anh ấy còn nói rằng những tấm thẻ kẹp sách kia là anh tự tay làm! Còn thường xuyên sử dụng nữa!

Hôm nay anh ấy kẹp tờ tiền giấy này vào sổ của Răng Nanh là có ý gì?

Chẳng lẽ….

Anh ấy, anh ấy, anh ấy…..

Cố Tiểu Khả tự vỗ trán mình ba cái. Yêu thầm sợ nhất chính là tự mình đa tình, cô nào có can đảm mà nghĩ theo chiều hướng kia!

Bàn tay Cố Tiểu Khả run rẩy kẹp tờ tiền giấy trở lại sổ, trong lúc cúi đầu cô vô tình nhìn thấy một dòng chữ. 

Hàng chữ kia được viết trên đỉnh đầu của hình vẽ cô gái quỳ rạp trên mặt đất xin buông tha, thể chữ cứng cáp tiêu sái xinh đẹp, dòng chữ viết...

[ Đến muộn còn hơn là không đến! ]

Là sao??

Vành tai Cố Tiểu Khả đỏ ửng, sắc đỏ thậm chí sắp lan đến cổ. Cô liều mạng ép chính mình không được suy nghĩ bậy bạ, nam thần không nhất thiết ám chỉ cái gì cả. Nhưng lòng thì tự nhủ mà không quan tâm mà tim đã đập thình thịch thình thịch như điên rồi. 

Bí Đao vẫn còn ngây ngốc ở bên cạnh Cố Tiểu Khả thần trí không được bình thường, chắc chắn là viện trưởng đã xảy ra chuyện gì to tát khó lường lắm mới có bộ dáng này. 

Đáng tiếc viện trưởng không chịu nói chuyện, nửa chữ cũng không hé khỏi miệng!

A a a a a! Nó đang cảm thấy bất lực vì nghe không hiểu tiếng người, xem không hiểu chữ viết, bằng không...bằng không...

Bí Đao tự mắng mình vô dụng, ảnh hưởng đến sự nghiệp hóng chuyện vĩ đại trong cuộc đời nó!

Sự tò mò đang thiêu đốt hừng hực cả thân chó của Bí Đao, nó chỉ có thể cố gắng kiềm chế tâm tinh muốn ăn dưa đang ngo ngoe rục rịch sống lại trong lòng nó, cúi đầu ra vẻ trầm tư. 

Nó rất biết cách quan sát, cho nên cách đây không lâu nó đã phát hiện ra một bí mật...

Chỉ cần nó nói chuyện với viện trưởng nhiều một chút, về nhà nghiêm túc học tập nữa là nó có thể miễn cưỡng nghe hiểu đại khái loài người nói chuyện!

Bởi vì cùng là nhân loại cho nên bọn họ sẽ phát ra những âm tiết tương tự. 

Chẳng hạn như hôm qua viện trưởng dạy các bạn nhỏ nhớ kỹ cách phát âm hai chữ "Ăn đi!", khi về nhà chủ nhân cũng phát ra hai chữ này, ý tứ chính là đồng ý cho phép nó bắt đầu ăn. 

Cho nên…

Chỉ cần nhớ được nhiều từ sẽ có thể nghe hiểu ngôn ngữ của loài người! Mặc dù không nói được, nhưng nghe hiểu là được!

Í ha ha ha ha…

Bí Đao âm thầm cao hứng. Tương lai không xa, Bí Đao nó sẽ là một con chó hóng chuyện làng trên xóm dưới lợi hại, gâu gâu gâu!

Chú chó nhếch môi vui vẻ cười hắc hắc thật lâu mới phục hồi tinh thần, sau đó tiếp tục nấp ở phía sau sô pha lén quan sát biểu tình của Cố Tiểu Khả. 

Chỉ thấy cô một lúc lại xoa mặt, một lúc lại lắc đầu, một lúc lại vò đầu bứt tóc, một lát lúc lại cười ngây ngô. Tóm lại là hành động quái đản, biểu tình phong phú. 

Trong lòng Bí Đao tò mò muốn chết, nhưng không thể không nhịn xuống. Cố Tiểu Khả không hề hay biết, bạn nhỏ bà tám Bí Đao không cần thầy dạy cũng tự mò ra cách học tập ngôn ngữ. Quả nhiên người xưa nói không sai chút nào, có nhu cầu mới có động lực. 

--Fanpage: Autumnnolove--

Sau khi viết nhận xét cho nhóm chó xong thì nhóm con sen cũng lần lượt đến đón bọn nó tan học. 

Cố Tiểu Khả đợi hồi lâu, hôm nay Mạc Thần Trạch đến muốn, Răng Nanh ở lại cuối cùng mà anh còn chưa tới đón bạn nhỏ về nhà. Răng Nanh cũng không lo lắng chút nào, có độ khi chủ nhân rất bận, nó đã quen tự vui chơi rồi. 

Cố Tiểu Khả lại đợi thêm một lúc nữa mà nam thần còn chưa tới đón Răng Nanh, cô cảm thấy có chút không yên tâm. Do dự một hồi, đang định gửi tin nhắn wechat cho Mạc Thần Trạch hỏi thăm tình hình thì đối phương đã gửi tin nhắn tới trước. 

Nội dung tin nhắn rất đơn giản, Mạc Thần Trạch nhờ Cố Tiểu Khả đưa Răng Nanh về nhà giúp anh, nhà anh ở tòa 16 khu 1. 

Lần này Cố Tiểu Khả lại không chút do dự mà đáp ứng, tâm tình có chút khẩn trương. Cô quay trở vào nhà rửa mặt, sửa sang lại kiểu tóc, thay một bộ quần áo khác, không quên cầm theo hai bao cẩu kỷ nhờ người từ Ninh Hạ mua giúp mới dắt Răng Nanh ra cửa. 

Tới trước cửa nhà nam thần, Cố Tiểu Khả hít sâu một hơi rồi ấn chuông cửa. 

Mạc Thần Trạch tự mình xuống lầu mở cửa. Trong nháy mắt, Răng Nanh thập phần hưng phấn, đột ngột hướng vào nhà mà chạy. 

Lần đầu tiên viện trưởng tới nhà, bạn nhỏ này cực kỳ kích động. Nó muốn lập tức dẫn viện trưởng đến bên cạnh ổ chó, tham quan bức tường hoa hướng dương của nó.

Cố Tiểu Khả còn chưa kịp buông dây dắt chó ra, mà lực chú ý của cô lúc này đang đặt hết toàn bộ lên nam thần đang mặc đồ bộ...

Mụ nội nó, đẹp trai dữ thần vậy!

Lại đúng lúc này, Răng Nanh đột nhiên lao về phía trước, kéo theo Cố Tiểu Khả mạnh mẽ nhào vào lòng ngực Mạc Thần Trạch.

Thời gian dường như đóng băng rồi...


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện