Hehot!
Đoàn Văn Tranh bóp còi trong sự kinh ngạc của mọi người, thậm chí khán giả còn đang tự hỏi anh lao từ nơi nào tới thì đã thấy tay đột kích kia nằm thẳng tưng trên đất.
Một viên chiến thắng.
Lúc màn hình hiện ra thông báo, toàn bộ sân thi đấu nháy mắt sôi sùng sục.
"Hehot!!!" Bình luận viên không nhịn được hô to: "Phát súng của Reset quá tuyệt vời!"
"Đúng vậy! Reset không chỉ giúp đồng đội chắn được đòn chí mạng mà còn có thể khiến đột kích ngã xuống!"
"LGW không hổ danh là LGW, nhân tài lớp lớp, Exist, Reset đều mang đến cho chúng ta rất nhiều sự ngạc nhiên!"
......
Mọi người đều đồng loạt reo hò, ai cũng không lường trước được Đoàn Văn Tranh sẽ từ bỏ vị trí ngắm mà chạy thẳng đến chỗ Tiết Lan, càng đừng nói là giương súng lên bắt trong khoảng cách gần đến thế.
Viên đạn này vượt ngoài tầm kiểm soát của mọi người, ngay cả Tiết Lan cũng chưa tính đến, ngơ ngẩn nhìn Đoàn Văn Tranh.
Cậu nhìn lượng máu tụt hơn một nửa của anh....!đột nhiên cảm thấy lòng mình nóng chảy.
Anh là thiếu niên thiên tài của LGW, là tay súng bắn tỉa được ca ngợi là trăm năm có một....!nhưng anh cũng là Đoàn Văn Tranh, là Đoàn Văn Tranh vượt trăm ngàn thử thách một đường chạy đến bên cạnh cậu.
Lòng Tiết Lan còn chưa nguội bỗng nghe Chu Khán Thanh hoảng loạn kêu lên: "A Diễn?! A Diễn anh sao thế???"
Tiết Lan sợ hãi quay lại nhìn, sắc mặt Ôn Diễn trắng bệnh, Tiết Lan bỗng ý thức được -- tay của Ôn Diễn đang bị thương!
Đặng, Duệ, Thu!!!
Trong nguyên tác, chấn thương của Ôn Diễn tái phát là do Lôi Đình ban tặng.
Lôi Đình nhận Đặng Duệ Thu bởi vì thấy cánh tay hắn có vấn đề!
Lúc trước Viên Hạo Nhiên mỗi trận thi đấu đều cố phân thắng thua với Ôn Diễn, lúc hai người giằng co nhau đều rất lâu, cũng may tinh thần của Ôn Diễn tốt mới có thể giành chiến thắng, dùng chiêu liên thanh 4 viên bước lên bục cao nhất của [Ánh sáng tận thế] trong nước.
Năm đó LGW đánh bại Lôi Đình giành được cơ hội vào vào chung kết thế giới.
Thù của hai đội cũng vì thế mà kết thành.
Viên Hạo Nhiên thi đấu không ổn nhưng gã ta lại cho rằng tất cả là tại Ôn Diễn, lúc nào cũng canh cánh chuyện này trong lòng.
Nhiều lần gã hợp lực với Hoắc Nhiên thử Ôn Diễn, xác định cánh tay hắn đang bị thương nên bắt đầu chiêu mộ Đặng Duệ Thu, huấn luyện Đặng Duệ Thu thành vũ khí sắc bén hạ gục Ôn Diễn.
Đặng Duệ Thu dồn Ôn Diễn vào góc khiến Ôn Diễn không ngừng lặp lại thao tác chạy trốn, chuyển động như vậy làm vết thương của Ôn Diễn ngày một nặng hơn!
Nhưng đây là chiêu thức hắn ta dùng trong trận chung kết giải đấu trong nước? Hiện tại mới chỉ là vòng 1 -8....!tại sao lại sẽ....?
Tiết Lan vội vàng nhìn về phía đồng đội, nhân vật của Ôn Diễn vừa mới tránh được một đòn của Đặng Duệ Thu, máu tụt xuống còn hơn 50%.
Cậu vội vàng chích thuốc, chạy nhanh xuống tầng.
Nhưng chưa đi được bao xa đã bị viên đạn quét qua chân.
Lôi Đình chiến đội, Lưu Kỳ!
Tiết Lan cắn chặt khớp hàm, Ôn Diễn còn đang đợi cậu mà cậu thì lại ở đây bị đối thủ cầm chân....
Trong lúc Tiết Lan đang suy nghĩ xem máu của mình có thể trụ được bao lâu, có nên đánh liều hay không thì nghe mic đội truyền ra tiếng nói nghiêm túc của Đoàn Văn Tranh: "Anh đếm đến ba, em lập tức vòng qua con đường nhỏ, chuyện còn lại cứ giao cho anh."
Tiết Lan nhận ra Đoàn Văn Tranh không xuống tầng với cậu mà chuyển hướng lên thẳng tầng ba.
Cậu theo bản năng nhìn sang người bên cạnh.
Đoàn Văn Tranh không phát hiện ra, ánh mặt anh vẫn nhìn thẳng màn hình.
Tiết Lan vội vàng thu tầm mắt: "Nếu không anh mau đi...."
Đoàn Văn Tranh không để ý, trực tiếp cắt ngang lời cậu: "Ba."
"?!"
Tiết Lan nào ngờ anh trực tiếp đếm, vội vàng hoảng sợ chạy nhanh về phía đường nhỏ.
Phía sau vang vọng tiếng súng, Tiết Lan hiểu Đoàn Văn Tranh đang mở cho cậu con đường máu, dưới chân khói bụi mịt mù còn cậu thì lại không dám dừng chân, nhanh chóng đâm thẳng về phía trước --
Khán giả cũng phát hiện ra Ôn Diễn không ổn, màn hình nhanh chóng chuyển hướng đến góc nhìn của hắn, sắc mặt Ôn Diễn trắng bệch cố gắng né giao tranh, trúng đạn một lần mất hơn nửa máu.
Khán giả vừa rồi còn hoan hô LGW nháy mắt chìm vào im lặng.
Ai nấy đều nhận ra trạng thái của Ôn Diễn không đúng.
Tại sao hắn lại có chuyện, hắn là linh hồn của LGW, là tay đột kích mạnh nhất trong nước cũng là hy vọng của bọn họ trên đấu trường quốc tế.
Cũng là thanh xuân của rất nhiều game thủ [Tận thế]...
Đột nhiên cái hot search Ôn Diễn bị thương tay lần nữa hiện lên trong đầu mỗi khán giả.
Khán đài càng ngày càng ồn ào.
Lôi Đình chiến đội.
"Đúng rồi." Viên Hạo Nhiên xanh mặt hạ lệnh: "Chính là như vậy, chú ý vị trí, cố gắng ép hắn ra khỏi vật chắn."
Sắc mặt Đặng Duệ Thu cực kỳ khó coi.
Hắn lấy lựu đạn ra, làm bộ như hiếu thắng công kích chỗ Ôn Diễn đang ẩn náu.
"Dừng tay lại!" Viên Hạo Nhiên thấp giọng trách mắng, lời nói mang hàm nghĩa sâu xa: "Chúng tôi chưa sống lại, cậu cứ níu chân hắn, chờ chúng tôi sống lại đã."
Đặng Duệ Thu đang định rút chốt bom, hắn ta hoàn toàn nghe được mệnh lệnh của đội trưởng nhưng không trả lời, tiếp tục thực hiện động tác của mình.
Sắc mặt Viên Hạo Nhiên nháy mắt đen sì: "Làm sao? Cậu muốn nhân cơ hội thành danh? Hiện tại cậu đang cầm chân hắn...!cậu nghĩ chỉ cần làm như thế mọi người sẽ nhớ rõ tên cậu là Unknown chứ không phải là tân binh chênh lệch có đúng không?"
Đặng Duệ Thu xanh mặt không trả lời.
"Cậu luyện tập lâu như vậy là để chờ thời khắc này mà nhỉ?" Viên Hạo Nhiên tiện đà nói: "Đừng làm cho bọn tôi thất vọng."
Viên Hạo Nhiên nói mấy câu này đều có hàm nghĩa khác, những người trong đội nghe cũng chỉ nghĩ gã đứng trên cương vị người đội trưởng răn dạy thành viên trong đội không biết thắng thua nặng nhẹ.
Nhưng Đặng Duệ Thu hiểu chứ, hắn hoàn toàn hiểu.
Đúng rồi.
Lúc đó hắn vui mừng đến chiến đội Lôi Đình, ngập tràn hy vọng rằng bản thân có thể viết nên tương lai huy hoàng thuộc về mình thì lại bị quăng cho một tin sét đánh: Chiến đội muốn luyện tập hắn trở thành vũ khí chống lại Ôn Diễn.
Đặng Duệ Thu không lạ gì, cả chiến đội dường như đều đặt nặng việc hạ gục Ôn Diễn, thậm chí hắn cũng kiêu ngạo khi Lôi Đình nói hắn có khả năng khắc chế Ôn Diễn.
Nhưng thời gian qua đi, Đặng Duệ Thu hiểu ra mọi chuyện không hề đơn giản như hắn tưởng tượng.
"Đòn sát thủ" mà bọn họ nói thực ra sẽ được dùng trong trận chung kết với Ôn Diễn, bắt đầu bằng câu nói của Viên Hạo Nhiên ban nãy.
Đặng Duệ Thu phát hiện mình chỉ là thằng hề không hơn không kém.
Sự thật nào ai ngờ đến, Ôn Diễn mới là người cầm chân hắn!
Hắn không cam lòng, hắn ghét mấy câu nói của Viên Hạo Nhiên, nhưng hắn cũng dần phát hiện ra điều gì đó không ổn.
Viên Hạo Nhiên nói Ôn Diễn không am hiểu chiến thuật di chuyển sang bên trái, nhưng tại sao gã lại dùng những từ như không am hiểu không thể...?
Thì ra cái thứ chiến đội Lôi Đình nói là để đối phó Ôn Diễn không phải là thủ đoạn dùng trên chiến trường, mà là....
Đặng Duệ Thu không làm được!
Hắn lấy lại bình tĩnh một lần nữa chạy ra khỏi vật chắn muốn kết thúc trận chiến nực cười này.
Viên Hạo Nhiên phát hiện ra ý đồ của hắn, giận dữ hò: "Đặng Duệ Thu!!!"
Ngay khi Đặng Duệ Thu chuẩn bị kết thúc cuộc chiến, người đứng sau vật chắn lại chĩa súng khi hắn hơi thiếu tỉnh táo.
Đặng Duệ Thu cảm thấy không ổn nhưng lúc này hắn không thể tránh được, chỉ có thể trơ mắt nhìn những viên đạn từ họng súng đen tối từng viên từng viên một lao thẳng về phía mình --
Tất cả khán giả ngoài sân nhìn cảnh này đều nín thở.
Mọi người bất giác rơi mồ hôi, dán chặt mắt vào những viên đạn lần lượt bay ra khỏi họng súng.
Một, hai, ba bốn!!!
Thật không ngờ liên thanh bốn viên của Ôn Diễn lại xuất hiện trước mắt mọi người như vậy.
Nhưng chẳng còn ai vui mừng reo hò cả, bởi lẽ fans đều nhận ra sau khi hắn dùng chiêu đó không khác gì cắt đứt đi cánh tay của mình.
Nhưng khi mọi người bị thôi miên, tay cầm súng của Wind hơi chệch hướng khiến viên đạn cuối cùng bị lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, giống như một thiên thạch vỡ nát rồi vụt tắt.
Trái tim của tất cả mọi người như chìm xuống đáy vực sâu.
Ba viên đạn nhanh chóng lao về phía Đặng Duệ Thu, hắn nghiến răng mở chip Bảo Vệ, cố gắng lắm mới sống sót dưới họng súng Ôn Diễn.
Lợi dụng kẽ hở, Đặng Duệ Thu ném quả lựu đạn ra sau vật chắn nơi Ôn Diễn đang nấp.
Bom nổ.
Dù lực sát thương khiến cho máu của Ôn Diễn bằng mình nhưng trán Đặng Duệ Thu vẫn ứa mồ hôi lạnh.
Nếu như không phải tay của Ôn Diễn có vấn đề thì chiêu liền thanh bốn viên ban nãy đã đánh bay màu.
Vả lại, Ôn Diễn có thể sử dụng kỹ năng này trong tình trạng chấn thương tay...!thực sự là khiến người khác run rẩy.
Tuy nhiên, bất cứ ai có mắt nhìn đều biết, Ôn Diễn kết thúc rồi.
Đặng Duệ Thu giương cao súng, cẩn thận bước về phía vật chắn của Ôn Diễn.
Ngay cả khi là Wind thì cũng sẽ hết thời, người khác sẽ đến và tạo ra thời đại mới!
Càng đến gần góc cua, Đặng Duệ Thu càng không thể kìm chế được sự phấn khích của mình -
Ngay khi hắn ta sắp lấy được chiến thắng cuối cùng thì bỗng có bóng người nhảy ra khỏi bức tường ngang, cho dù không nhìn kỹ Đặng Duệ Thu vẫn có
thể khẳng định người đó chính là Tiết Lan!
Tiết Lan thở hồng hộc đến bắn một viên cho có rồi nấp luôn vào sau vật chắn!Má ơi cậu đến kịp!
Đặng Duệ Thu không dám liều, hắn lùi về phía sau, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Tiết Lan không còn chip, không còn máu, thậm chí không còn cả bom khói lẫn lựu đạn.
Tất cả những gì cậu có là một khẩu súng cùng với tinh thần bảo vệ đồng đội.
Vào lúc đó, Tiết Lan đột nhiên nhớ đến lời Ôn Diễn đã nói với Đoàn Văn Tranh trong nguyên tác --
"Nếu