Diệp Tang bị đẩy đi phía trước có chút lảo đảo vài bước, bé chậm rãi nghiêng đầu, cái miệng nhỏ hơi giơ lên có chút mạc danh cảm thấy được bộ dáng của thúc thúc này có chút cô đơn.
"Ba ba......"
Tiểu gia hỏa quơ đầu, đem suy nghĩ này vứt bỏ, hơi mở ra tay ngắn muốn Hoắc Nghiêu ôm.
Nam nhân như cũ vẫn là biểu tình một bộ lãnh đạm, khi nhìn đến bộ dáng đáng thương cầu ôm một cái của Diệp Tang, khóe môi cười lạnh, "Muốn ba ôm?"
Diệp Tang gật đầu, bộ dáng nghiêm túc: "Ba ba ôm ~"
Hoắc Nghiêu thiếu chút nữa bị bộ dáng vô tâm không phổi kia tức cười.
Ôm cái đầu.
Con nhóc này coi anh là cái gì?
Nam nhân mặt vô biểu tình xoay người, "Không ôm, tự đuổi kịp."
Tiểu gia hỏa tức giận đứng tại chỗ, nãi thanh nãi khí hô một câu: "...... Tiện nghi ba ba!!"
Bóng dáng của Hoắc Nghiêu cứng đờ, tiếp theo liền nghe Diệp Tang tức muốn nổ tung bổ sung nói:
"Ba ba hư."
Nam nhân lặng im một lát, đứng tại chỗ trừng mắt khinh bỉ, ngữ điệu lạnh lẽo cười như không cười: "À? Thì sao?"
Chuyện mà anh hư, con nhóc này rõ ràng không phải ngày đầu tiên biết.
Hiện tại nói ra điều này còn có ý nghĩa gì?
Chỉ nghe tiểu gia hỏa ôm chặt chó con trong lòng ngực, hơi lui về phía sau một bước, nãi thanh nãi khí nói: "Ta muốn đi đến trước cửa phòng của ngươi ca hát ~"
Nói xong, bé một người ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng khuôn mặt nhỏ mắt mèo đen nhánh xoay chuyển, cố ý ngay trước mặt anh bắt đầu hát, "Cải xanh trồng trong đất vàng, mới hai ba tuổi chẳng có mẹ ôm."
"Cha không thương mẹ không yêu, Tang Tang là cải thìa trong đất ~"
Nghe cô nhóc càng hát càng hăng say, rầm rì hát lên còn rất có tiết tấu.
Hoắc Nghiêu đứng ở trước mặt tiểu gia hỏa: "......" Có lẽ cũng không cần.
Ca hát?
Ha.
Anh sợ buổi tối sẽ nhịn không được mà đem nhãi ranh này xách đi quăng ra ngoài.
Mắt thấy tiện nghi ba ba quả nhiên do dự dừng lại bước chân, Diệp Tang không ngừng cố gắng mà hát tiếp, "Ngươi