Giữa cái lạnh thê lương buốt giá của màn mưa nặng hạt, tôi cảm thấy bản thân như bị đóng băng lại vậy.
Tôi có cảm giác mình đang chơ vơ giữa kỉ băng hà lạnh giá không có một ai chia sẻ và thấu hiểu.
Giá như anh ấy bên cạnh tôi lúc này...
Để tôi có thể trải lòng những điều tồi tệ của tôi cho anh ấy nghe, để anh ấy có thể ôm tôi vào lòng mà vuốt ve, thủ thỉ đôi lời ngọt ngào để xoa dịu trái tim đang nứt rạn của tôi...!
Tôi là Minh Viễn - một kẻ yếu đuối giữa dòng đời tấp nập.
Tôi biết bản thân mình chẳng còn sống được bao lâu nữa.
Tôi biết mình sắp rời xa người tôi yêu nhất trên thế gian này rồi.
Và có lẽ...!anh ấy không quan tâm tới tôi.
Có người từng hỏi vì sao tên tôi là Minh Viễn?
Đương nhiên là do song thân đặt cho tôi rồi! Họ muốn tôi sống trong hạnh phúc, luôn mang một đầu óc thấu tình đạt lý dù mọi cảnh ngộ, không bị mê hoặc bởi những điều xấu xa, không bị giam cầm trong bi quan tăm tối.
"Minh Viễn" tên tôi có đẹp hay không?
Năm tôi lên ba tuổi, tôi đã biết đọc sách báo cho cha nghe mỗi sáng.
Cha xoa đầu tôi tự hào vì có một đứa con ngoan ngoãn thông minh.
Gia cảnh tôi khá nghèo, đôi ba bữa khó khăn vì không đủ miếng ăn ba bữa.
Nhưng bù lại cha mẹ rất yêu thương tôi, dù cho có thế nào, họ vẫn toàn tâm toàn yếu nuôi tôi ăn học khôn lớn.
Họ mong tôi sẽ có một cuộc sống an nhàn hơn, tài sản dư giả và ấm no hơn.
Trên con đường học vấn, bạn có đơn phương ai bao giờ chưa? Tôi thì có.
Tôi yêu người ấy rất nhiều nhưng tôi không dám nói với ai, kể cả người bạn thân nhất.
Họ sẽ rất sốc nếu biết tôi yêu con trai, nếu biết tôi là một kẻ đồng tính, chắc có lẽ họ sẽ chấm dứt mọi quan hệ với tôi.
Anh ấy là Tu Kiệt - học trưởng của trường tôi.
Ngoài vẻ điển trai, anh ấy còn nắm giữ trong tay một khối gia sản lớn.
Nhưng tôi yêu anh ấy không phải vì nhan sắc hay tiền, mà vì đức tính của anh ấy.
Tôi nhớ ngày hôm đó mưa rơi tầm tã, chỉ còn mình tôi đứng giữa sân trường heo hút ảm đạm không một bóng người.
Cái lạnh lên lỏi vào từng thớ thịt, tôi run lẩy bẩy đứng ngóng màn mưa tạnh đi rồi chạy một mạch về nhà.
Nhưng mưa cứ trút xối xả không ngừng, khiến hy vọng của tôi dập tắt như ngọn nến trước khung trời gió lộng.
Tu Kiệt bước đến bên tôi, trên tay cầm cây dù màu đỏ.
Anh ấy cười, một nụ cười tỏa nắng làm trái tim tôi xao động.
"Về chung với anh không, nhà anh chung đường với em đấy!"
Anh ấy như một vị thần xuất hiện kịp lúc giải vây cho tín đồ của mình.
Tôi được đưa về nhà bằng chiếc xe rất đắt tiền.
Anh ấy chỉ biết cười trước những lời cảm ơn ấp úng của tôi.
Tim tôi đập mạnh quá, không biết anh ấy có nghe tiếng đập này không.
Không hiểu sao, từ ngày hôm đó lòng tôi lại rộn ràng nhớ mãi về Tu Kiệt.
Có lẽ tôi đã biết yêu rồi.
Mẹ tôi thường hay mắng tôi không biết phân biệt thế nào là tình yêu, thế nào là thương hại.
Anh ấy thương hại tôi sao? Nhưng dù có sao đi chăng nữa, trái tim tôi đã dành một