Đám người đại hán mặt sẹo vô tình giúp Tống Phong tăng trưởng một chút lực lượng.
Nhưng đồng thời cũng khiến hắn mất một khoảng thời gian để chạy đi.
Nếu không phải đám người kia muốn giết chết Tống Phong, hắn cũng sẽ sử dụng thân pháp của mình bỏ qua bọn hắn mà không phải đứng lại cùng bọn người này dây dưa mất thời gian.
Theo Tống Phong thấy, đám người này có lẽ không biết thú triều đang đến gần, cho nên lúc này vẫn còn tâm tình đi cướp bóc.
Đồng thời cũng không có gì quá ngạc nhiên.
Nơi này xa Tam Tinh Thành như vậy, lại là địa hình hiểm trở, có chút thổ phỉ cũng là chuyện đương nhiên.
Cảm thụ chấn động càng ngày càng gần, lúc này ước chừng chỉ còn cách vị trí của hắn chừng năm dặm.
Tống Phong tâm tình theo đó càng ngày càng trầm thấp, tốc độ dưới chân càng nhanh hơn bao giờ hết.
Lúc này, Tống Phong đã tiến vào trạng thái liều mạng, đem mười thành công lực toàn bộ dùng để kích phát Tùy Phong Toái Ảnh Bộ.
Thân ảnh hắn lúc này như một con thoi lao nhanh giữa rừng cây, khoảng cách đến ngọn núi kia càng ngày càng gần.
Mà làn sóng do thú triều tạo ra cũng càng lúc càng tiếp cận.
Thú triều chưa đến nhưng khí tràng do nó tạo ra khiến đất đai rung chuyển, chấn động thương khung.
Bốn dặm.
Ba dặm.
Hai dặm.
Tống Phong lúc này đã mơ hồ có thể nghe thấy tiếng rống cùng tiếng bước chân dồn dập kéo đến.
Hắn cắn răng, đưa tay điểm vào hai bên bắp đùi, ý đồ kích phát toàn bộ nội lực bản thân.
“Liều mạng!”
Tống Phong hai mắt có tơ máu, tốc độ dưới sự liều mạng này cũng nhanh chóng đạt đến cảnh giới chưa từng có trước đó.
“Hô~”
Rốt cuộc đến nơi!
Lúc này nhìn lại đã có thể nhìn thấy thú triều rõ mồn một.
Màu nâu của mặt đất lúc này đã bị màu xanh thú triều hoàn toàn bao phủ.
Từng đầu Thanh lang nhe nanh múa vuốt hung hăng lao về phía trước.
Khoảng cách bọn chúng tiếp cận đến nơi này đã thu ngắn chỉ còn cỡ một dặm đường.
Đối với người thường thì một dặm đường đi bộ cũng mất nửa canh giờ.
Nhưng Tống Phong biết, với thú triều này, một dặm đường chỉ có thể tối đa vài hơi thở là sẽ kéo tới.
Hắn cắn răng chạy về phía trước mấy bước liền ngừng lại.
“U~~~U~~~”
Trước mặt Tống Phong lúc này lại là một vực sâu không đáy!
— QUẢNG CÁO —
Núi này tên gọi Bạch Đỉnh Sơn.
Mà vực này lại gọi là Hắc Phong Vực.
Chỉ nghe từ dưới đáy vực truyền lên từng trận gió lạnh gào thét, táp vào mặt Tống Phong từng trận đau rát.
Với thực lực của Tống Phong hiện tại mà chỉ gió lạnh cũng đã khiến hắn có cảm giác từng trận hàn ý, chớ nói chi là rơi xuống.
Tuy nhiên, so với thú triều, Hắc Phong Vực vẫn còn một tia đường sống.
Giữa hai bên, Tống Phong lựa chọn Hắc Phong Vực.
Cảm nhận thú triều ào ào chạy tới, Tống Phong cắn răng nhảy xuống, đem thân pháp Tùy Phong Toái Ảnh Bộ toàn lực vận dụng.
Sườn núi hai bên gần như thẳng đứng, Tống Phong cũng không điên đến mức nhảy thẳng vào giữa vực mà mượn lực gió đạp lên những tảng đá nhấp nhô, hai tay cố gắng bám vào một nhánh cây liễu cheo leo mà hắn đã để ý từ trước, ép sát mình vào vách đá.
Vừa đi xuống được chừng nửa nhịp thở, trên đầu Tống Phong liền có tiếng ‘rầm rầm rầm…’ hàng vạn tiếng bước chân kéo tới, tiếng tru vang động không gian.
Ngẩng đầu lên, hắn liền giật mình.
Trên đầu hắn, chi chít không biết bao nhiêu là đầu sói đang ùa tới.
Chúng không có hỗn loạn như Tống Phong tưởng tượng mà dường như có một sự điều khiển nào đó giúp chúng hành động có chút quy luật.
Ít nhất là không có chen lấn đẩy nhau xuống vực như Tống Phong suy nghĩ.
Mà bọn chúng dường như cũng không có phát hiện Tống Phong, hoặc cũng có thể là không thèm để ý tới hắn mà ầm ầm lao đi.
Tống Phong không dám có chút cử động, toàn bộ quá trình đều ở yên nơi đó như một pho tượng.
Thời gian dường như ngưng đọng.
Không biết trôi qua bao lâu, Tống Phong cánh tay mỏi nhừ, đan dược sớm đã dùng sạch, hai tay cũng bị tê cứng.
Thế nhưng hắn không dám cử động.
Độ khủng bố của thú triều, khi Tống Phong chân chính cảm nhận ngay bên cạnh, mới thấy sự khủng khiếp bên trong đó.
Đồng thời hắn cũng vì Tam Tinh Thành mà mặc niệm.
“Hi vọng Thành chủ cầu cứu kịp thời!”
Tống Phong nhớ rất rõ, khi đó Diệp Vô Ưu mặc dù có chút sợ hãi nhưng không đến mức hoảng loạn.
Hiển nhiên là có chỗ dựa vào.
Làm một thành chủ đại thành như Tam Tinh Thành, đối mặt với thú triều vẫn giữ được lòng tin, hiển nhiên thế lực sau lưng Diệp Vô Ưu cũng không phải bình thường.
Nghĩ đến đây, Tống Phong trầm ngâm cân nhắc.
Hiện tại hắn có hai con đường để lựa chọn.
Một là xoay người tìm đường rời khỏi nơi này.
Trời cao biển rộng mặc tình hắn bay nhảy.
Còn một con đường khác thì chính là tìm đường quay về lại Tam Tinh Thành.
Đem tiền cược đặt lên thế lực phía sau Diệp Vô Ưu.
— QUẢNG CÁO —
Khi đó Tống Phong loáng thoáng nghe Diệp Vô Ưu phân phó mấy vị cao thủ tiên thiên đi cầu cứu mấy vị tiên sư.
Đối với ‘Tiên sư’ hai từ này, Tống Phong chỉ có chút hiểu biết mà thôi.
Theo những gì hắn biết được thì con đường phía trên võ đạo chính là tiên sư.
Ngoài ra tình huống chân thực thế nào hắn chưa được rõ.
Tống Phong cũng vì hai chữ ‘tiên sư’ này mà phát sinh suy nghĩ quay trở về Tam Tinh Thành.
Nếu không có lời nói của Diệp Vô Ưu lúc đó, Tống Phong chắc chắn tìm cách bỏ chạy thật xa.
Dù sao, hắn tự nhận mình không phải anh hùng, không thể cứu nhân độ thế, càng không thể hóa giải thú triều.
Nếu đã biết quay về chỉ có một con đường chết mà vẫn quay về, vậy thì đó gọi là ngu chứ không phải là hành động của anh hùng.
Tống Phong cứ ở đó cho đến tận sáng hôm sau.
Bầy lang triều rốt cuộc cũng rời khỏi nơi này cách đây mấy canh giờ.
Tuy nhiên Tống Phong cũng không có vội vàng bò lên mà lẳng lặng chờ đợi cho không gian hoàn toàn yên