Thì ra hai trong bốn nữ tu sĩ này chính là Chung Linh và Tiêu Hàm Hàm, đệ tử của Vạn Hoa Cốc mà lúc trước Tống Phong từng ra tay trợ giúp bên trong Cổ Chiến Trường.
Mà thân ảnh của Tống Phong lúc này cũng từ hư không chậm rãi hiện ra.
Diện mạo của hắn lúc này cũng đã khôi phục về như cũ.
Dù sao, có Tiêu Hàm Hàm ở đây, Tống Phong cũng không muốn che giấu làm gì, nàng này có chút tà môn, hắn cũng không muốn tự bêu xấu, liền dứt khoát lấy chân thân gặp mặt.
“Đúng là Tống đại ca.
Ngươi làm sao lại xuất hiện ở đây?” Tiêu Hàm Hàm nhìn thấy đúng là Tống Phong, liền vui vẻ nói.
“Làm sao, chẳng lẽ ta không được đi ngang qua đây rồi?” Tống Phong sờ sờ mũi, buồn bực hỏi.
“Tất nhiên không phải, ý muội là…”
“Hàm Hàm, đừng hồ nháo.
Tống sư huynh, đa tạ sư huynh viện thủ.” Chu Linh chắp tay thi lễ với Tống Phong.
“Tống đại ca, ngươi là lặng lẽ theo sau bảo vệ ta đúng không?” Tiêu Hàm Hàm cười ranh mãnh.
Tống Phong cười khổ.
Thiếu nữ này luôn làm cho hắn cảm thấy tò mò, không biết với loại tâm trí ngây thơ này mà lăn lộn trong tu tiên giới, liệu nàng sẽ ra sao đây.
ngôn tình tổng tài
Mà tất nhiên là Tống Phong sẽ không trả lời câu hỏi này của nàng.
Với những tiểu nha đầu mới lớn này, trí tưởng tượng vô cùng phong phú, càng dây dưa sẽ càng nhức đầu.
“Nơi này đã ra khỏi phạm vi Vạn Hoa Cốc, không biết hai vị sư muội làm sao lại đến nơi này? Chẳng lẽ là vì săn giết con bọ cạp này?” Tống Phong chỉ chỉ vào xác con bọ cạp hỏi.
“Hồi sư huynh, hai chúng ta đang trên đường đi đến Bá Đao Môn, khi đi ngang nơi này thì Hàm Hàm phát hiện có một gốc Dạ Oánh Thảo.
Chúng ta định đến gần quan sát một chút thì gặp phải con Nhị giai bọ cạp này.
Thông thường Dạ Oánh Thảo sẽ không có yêu thú canh giữ, cho nên chúng ta mới chủ quan.
Cũng may có sư huynh kịp thời trợ giúp.” Chu Linh sắc mặt vẫn còn chút sợ hãi nói.
“Ồ, Hàm Hàm sư muội ánh mắt đúng là đủ sáng.
Bất quá, hiện tại yêu thú này đã chết, hai vị còn không mau thu lại tài liệu.” Tống Phong liếc mắt nhìn Hàm Hàm, mỉm cười nói.
“Tống đại ca, ngươi là người giết nó, theo lý tài liệu trên người nó đều thuộc về ngươi.” Tiêu Hàm Hàm rất nghĩa khí nói.
Tống Phong cười cười, vung tay thu lấy móc câu phần đuôi của bọ cạp rồi nói:
“Ta đối với phần này có chút hứng thú, còn lại hai vị sư muội cứ tùy tiện.
Nơi này không nên ở lâu, hai vị sư muội nhanh tay một chút.
Ta cũng đang trên đường đi đến Bá Đao Môn, lát nữa chúng ta trên đường nói chuyện sau.”
“Tống đại ca, ngươi nói thật sao? Hoan hô.
Có Tống đại ca đi cùng vậy thì chúng ta không cần lo lắng gì nữa.
Chu sư tỷ, mau thu hoạch đi rồi chúng ta lên đường.” Tiêu Hàm Hàm hoan hô một tiếng thật to rồi rất hào hứng thu hoạch tài liệu của con Nhị giai bọ cạp cùng với cây Dạ Oánh Thảo.
Chu Linh nghe vậy thì cũng mỉm cười gật đầu.
Hai người nhanh chóng đem con bọ cạp thanh lý toàn bộ, vừa làm việc vừa thuận tiện trò chuyện với Tống Phong.
Đối với một tu sĩ Luyện Tinh Cảnh thì con Nhị giai Bọ cạp này có giá trị không phải nhỏ.
Mặc dù phần giá trị nhất của nó là cái đuôi nhọn đã bị Tống Phong thu lấy nhưng các tài liệu khác như vảy giáp, cặp càng hay các chân của nó cũng đều là tài liệu luyện chế pháp khí rất tốt.
Một đợt thu hoạch này, cả hai nàng đều cảm thấy vui vẻ.
Mà Tống Phong lạnh nhạt đứng một bên chờ hai người bận rộn thu hoạch tài liệu từ con bọ cạp, ánh mắt làm như vô tình nhìn về phía khoảng không trên bầu trời cách đó không xa, sau đó coi như không có chuyện gì tiếp tục câu được câu mất tán gẫu cùng với Chung Linh và Tiêu Hàm Hàm.
…
“Tống đại ca, lần này ngươi tới Bá Đao Môn làm gì?” Tiêu Hàm Hàm rất tùy ý hỏi.
Tống Phong nghe vậy nhíu mài.
Lúc này ba người đứng trên một pháp khí hình chiếc lá do Chung Linh điều khiển.
Bởi vì chiếc lá này là pháp khí chuyên môn dùng để phi hành, tốc độ rất tốt, chỗ lại rộng rãi thơm tho, Tống Phong cũng không dại gì mà không tự thưởng bản thân mình một phen.
Chung Linh nhìn thấy thần sắc Tống Phong hơi có vẻ