Không trách bọn hắn hứng chí bừng bừng.
Bởi vì không phải ai cũng có tư cách tiến vào nơi này.
Mỗi một người đứng ở đây đều là dòng chính Mã gia.
Đồng thời đều phải có chút tâm cơ, được lão tổ để mắt đồng ý thì mới có thể tiến vào.
Trước đây nơi này từng có bảy người được phép tiến vào.
Nhưng cách đây mười năm, một người trong số đó cũng từng nhận được ‘truyền thừa’ do lão tổ sắp đặt từ đám ‘gia súc’ của gia tộc.
Người đó chính là đại thiếu gia của Mã gia Mã Văn Tài.
Mã Văn Tài hiện tại đã trở thành tu tiên giả ở một môn phái lớn tên gọi Thiên Hồn Cung.
Cũng trở thành tồn tại mà cả đám bọn hắn ngưỡng vọng.
Nghe nói, Mã Văn Tài nhờ truyền thừa của gia tộc mà ngay khi tiến vào Thiên Hồn Cung đã được hậu ái tài bồi, hiện tại đã tiến vào tầng lớp đệ tử được coi trọng.
Đây cũng là lý do mà mấy năm gần đây Mã gia như hổ mọc thêm cánh, phát triển vượt bậc.
Nhất là, mấy năm về trước, Mã Văn Tài từng có trở về Mã gia một lần.
Lúc ấy, bọn hắn mặc dù chỉ tiếp xúc sơ qua, nhưng khí tức và thần thái của Mã Văn Tài đã làm cho bọn hắn ghen tị.
Đặc biệt là bên cạnh Mã Văn Tài còn có một vị nữ đồng môn tiên sư xinh đẹp mỹ miều.
Danh lợi có đủ, đây chẳng phải là nhân sinh đỉnh phong mà bọn hắn vẫn hằng mơ ước hay sao?
Có thể nói ngày đêm mơ ước cũng không quá đáng.
Hiện tại cơ hội đã bày ra trước mắt, ai cũng không muốn vuột mất.
Mà vị lão tổ Mã gia nhìn thấy cảnh này, trong mắt xẹt qua một tia hài lòng.
Đối với hắn, đây chính là những người bảo đảm cho hưng thịnh của Mã gia.
Bọn hắn càng có đấu chí, thì càng đảm bảo Mã gia trường thịnh không suy.
“Được rồi.
Lần này là dựa vào cơ duyên của các ngươi.
Nơi này có sáu hộp gỗ, mỗi người chọn một hộp.
Bên trong chỉ duy nhất một hộp có chứa lệnh bài của lão phu.
Người bốc trúng sẽ là người nhận được truyền thừa lần này.” Lão nhân thanh âm không nhanh không chậm, đưa tay lấy ra sáu cái hộp gỗ lơ lửng nơi đó.
Những hộp gỗ này dài chừng một gang tay, toàn thân đen như mực.
Bên trên không hề có bất kỳ khí tức hay dấu hiệu nào.
Cho dù nhìn kỹ, vẫn không phát hiện sáu hộp gỗ này có điều gì kỳ lạ.
Mà cả sáu hộp gỗ đều hoàn toàn tương tự như nhau, nhìn qua không có điểm gì để phân biệt.
Sáu người trong phòng đưa mắt nhìn nhau.
Tất cả đều không có ai bước lên trước.
Đã được chọn vào nơi này, hiển nhiên không ai là kẻ ngu.
Ai cũng không muốn làm chim đầu đàn bước lên chọn lựa đầu tiên.
Người chọn đầu tiên, hiển nhiên là người chịu xác suất thất bại nhiều nhất.
Chỉ có một phần sáu cơ hội mà thôi.
Mà người chọn cuối cùng, lại có vẻ quá ‘cam chịu’.
Cho nên, hai vị trí này chính là hai vị trí lựa chọn mà không ai muốn mình trở thành.
Vả lại, lão tổ tông trước mắt nghe nói rất thích chơi đùa tâm cơ.
Có quỷ mới biết những hộp gỗ này còn thử thách hay huyền cơ gì khác.
Nếu như tùy tiện hành động chẳng phải là quá sơ suất?
Mà lão nhân thì dường như không chút quan tâm đám thanh niên chơi đùa tâm cơ với nhau, lão thảnh thơi nhắm mắt dưỡng thần ngồi đó.
Không khí bỗng chốc rơi vào im lặng.
Cũng không biết qua bao lâu.
Đột nhiên, Tam thiếu gia hừ nhẹ một tiếng, nhấc chân bước tới trước, đưa tay cầm lấy một cái hộp gỗ ngoài cùng bên phải gần mình nhất rồi chắp tay với lão nhân:
“Tôn nhi chọn xong.”
Lão nhân ánh mắt hơi hé ra, vuốt vuốt chòm râu nhìn Tam thiếu gia có chút dị sắc, nhẹ gật đầu.
Tam thiếu gia thấy vậy thì gương mặt lộ ra một tia vui mừng.
Ánh mắt trêu chọc nhìn đám người còn lại như một con gà trống nhỏ đắc thắng, hài lòng trở về vị trí của mình.
Gã tự biết bản thân từ trước tới nay vận khí rất kém, cho nên lúc này thừa lúc này biểu hiện một phen, thể hiện quyết đoán.
Dù cho không thành công nhận được truyền thừa thì cũng được tổ tông chú ý một chút.
Nếu như được lão tổ tông thưởng thức thì con đường của y sau này cũng chưa hẳn không làm ra được một phen sự nghiệp.
Mà lão nhân là người nào, tất nhiên hiểu rõ ý đồ của Tam thiếu gia, cho nên tròng mắt lướt qua một tia hân thưởng.
Lão thích nhất là loại người biết tiến thoái này.
Ánh mắt nhìn xa, đầu tư lâu dài.
Nhớ năm xưa, lão ở trong gia tộc cũng được coi là tư chất thấp kém.
Thế nhưng nhờ cách làm người biết tiến thoái, trải qua nhiều năm tới tới lui lui, cuối cùng những kẻ năm xưa trêu chọc lão cũng đều đã trở thành một nắm đất vàng.
Chỉ có lão vẫn còn ngồi đây nhìn đám hậu bối tranh đoạt cơ duyên.
Mà năm người còn lại thì ngược