Tống Phong rời khỏi chỗ Điền Quân, liền thấy người lúc nãy đã đứng chờ sẵn.
Trong lòng thấy người này, liền biết Điền Quân sớm đã sắp xếp mình rõ rõ ràng ràng.
Mà người kia thấy Tống Phong đi ra cũng chỉ cười cười.
“Không biết huynh đài cao danh quý tánh?” Tống Phong tới gần, chắp tay nói.
“Tại hạ họ Điền, tên Thiết Lâm.
Là Đội trưởng đội 2.” Thanh niên mỉm cười, chắp tay hoàn lễ.
“Thì ra là Điền huynh.” Tống Phong thoáng giật mình, tò mò đánh giá lại Điền Thiết Lâm.
“Ha ha, Tống huynh đệ tuổi trẻ tài cao, ta cũng nghe cha ta nhắc qua.
Lần này hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.” Điền Thiết Lâm thoải mái nói.
Tống Phong nghe vậy cũng cười trả lời.
Trong lòng thì âm thầm giật mình, thì ra đây là con trai của Điền Quân.
Tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa!
Đó là suy nghĩ của Tống Phong lúc này.
Hai người cùng nhau đi tới, chẳng mấy chốc quan hệ đã kéo gần rất nhiều.
“Tống huynh đệ, ngươi không cần lo lắng.
Gia phụ sớm đã dặn dò ta đưa ngươi vị trí thật tốt.
Nhớ tận dụng cơ hội này a.
Lần này nghe nói các vị tiên sư đã xuất động, nhóm chúng ta nguy hiểm cũng giảm bớt rất nhiều.”
“Điền huynh, tiên sư bên kia…” Tống Phong định mở miệng hỏi thăm.
Điền Thiết Lâm liền ‘suỵt’ một tiếng, thần bí đưa qua một quyển sách, nhỏ giọng:
“Tiên sư không phải có thể tùy tiện bàn luận.
Trong này có chút thông tin có thể giúp ngươi bớt đi quanh co rất nhiều.
Nhớ, đọc xong liền hủy.”
“Tốt, đa tạ Điền huynh.” Tống Phong kịp phản ứng lại, đem quyển sách cất vào thật kỹ.
Điền Thiết Lâm thấy vậy thì nở nụ cười hài lòng.
Tống Phong đối với thái độ thân thiết cùng trợ giúp của Điền Thiết Lâm thì có chút khó hiểu.
Theo lý, Điền Quân đưa hắn tới dưới trường con trai mình, hẳn là muốn giám thị hoặc là có ý đồ gì đó.
Nhưng thái độ hữu hảo của Điền Thiết Lâm lại làm cho Tống Phong kinh nghi bất định.
‘Chẳng lẽ sự tình phía sau không như ta tưởng?’ Tống Phong thầm nghĩ.
Thế nhưng, chuyện này hắn tạm thời cũng không có tâm tư đào sâu tìm hiểu.
— QUẢNG CÁO —
Trước mắt, trọng yếu nhất vẫn là làm thế nào lợi dụng tốt cơ hội lần này.
Trước khi trở về Tam Tinh Thành, Tống Phong đã do dự thật lâu.
Nhưng cuối cùng hắn cũng đặt cược vào chuyến trở về này.
Xem ra, hết thảy lựa chọn của hắn là chính xác.
Theo Tống Phong thấy, mặc dù bầu không khí của Tam Tinh Thành có chút kìm nén, nhưng còn chưa tới mức hoảng loạn tuyệt vọng.
Hiển nhiên là đủ thực lực, đủ tự tin mới có thể như vậy.
Nửa giờ sau, Tống Phong cùng Điền Thiết Lâm rốt cuộc đứng trước một tiểu viện.
Đi vào trong sân, liền thấy đã có năm người, ba nam hai nữ đứng nghiêm trang chờ sẵn.
“Vị này là Tống Phong, Tống đại nhân.
Từ hôm nay Tống đại hân là đội phó đội hai, cũng là trưởng quan của các ngươi.
Hết thảy nghe theo hắn phân phó, rõ chưa?” Điền Thiết Lâm trầm giọng.
“Rõ!” Đám người đồng thanh đáp.
“Tốt!” Điền Thiết Lâm hài lòng gật đầu, xoay người nói với Tống Phong:
“Tống đội phó, ta đi trước.
Tiểu viện này là nơi ở tạm thời của ngươi.
Các đội viên nơi này sau này sẽ do ngươi quản lý, bọn họ ở ngay bên cạnh.
Nơi này giao lại cho ngươi.”
“Đa tạ Điền đội trưởng.” Tống Phong hiểu ý Điền Thiết Lâm, cũng nghiêm túc chắp tay hoàn lễ đáp.
Nhìn Điền Thiết Lâm rời đi, Tống Phong nhìn năm người, hỏi:
“Mọi người không cần quá căng thẳng, ta là ai mọi người đều đã biết, có phải hay không cũng nên tự giới thiệu một chút đi.”
Cả năm người nghe vậy thì nhìn nhau, cũng không có ai trả lời mà ánh mắt đám người đều như có như không nhìn về một nữ nhân đứng ở ngoài cùng bên phải.
Nữ nhân này dáng người cao gầy, gương mặt lạnh nhạt, ngũ quan tuy rằng cân đối nhưng lại có vẻ xa cách.
Lúc này cũng lạnh nhạt đánh giá Tống Phong, khóe mắt như có như không hiện lên vẻ khinh thường.
Tống Phong vẫn giữ thái độ nhàn nhã, đi đến bộ bàn đá cạnh đó thản nhiên ngồi xuống, có chút hứng thú nhìn đám người này.
“Xem ra có chút thú vị.” Tống Phong trong lòng cười nhạt.
Chỉ thấy nữ nhân kia đánh giá Tống Phong một chút, liền nhíu nhíu mài, sau đó nhẹ giọng thốt ra hai chữ:
“Trình Băng.”
Những người kia nghe vậy, dường như nhận được đồng ý, liền lần lượt tự giới thiệu.
Hai người nữ còn lại, một là một thiếu nữ bụ bẫm, gương mặt lúc nào cũng có vẻ ửng hồng tên là Trần Tú, người còn lại dáng vẻ cùng gương mặt có mấy phần tương tự Trình Băng, tên gọi Trình Tuyết.
— QUẢNG CÁO —
“Thì ra là một cặp tỷ muội.” Tống Phong trong lòng ghi nhớ.
Hai nam còn lại, một người là Thạch Lôi có dáng vẻ như một nho sinh, người còn lại thì là một thanh niên có dáng người thon gầy, gương mặt có chút gian xảo tên Đoạn Hạo.
“Ta có chút việc, đi trước.” Trình Tuyết chờ mấy người nói tên xong, liền có chút không kiên nhẫn rời đi.
Có thể thấy nàng đối với Tống Phong cũng không xem lọt mắt.
Mấy người còn lại lời gì cũng không nói, chắp tay xem như chào một tiếng liền lục tục rời khỏi nơi này.
Chỉ còn thiếu nữ bụ bẫm Trần Tú đứng lại.
Nàng đưa mắt nhìn từng người rời đi, có chút xấu hổ gãi gãi đầu khó xử:
“Tống đội phó, ta… ta cũng….”
“Ngươi cũng có việc?” Tống Phong thấy Trần Tú vậy mà không có rời đi,