Chỉ thấy trên mặt đất, lão đầu cười nhạt, không mở miệng mà dùng một ống xương viết chữ lên mặt đất:
“Tiểu tử, lão phu có cái giao dịch muốn làm, ngươi có dám không?”
Tống Phong nhìn thấy chữ ‘ngươi có dám không’ này liền tim đập thình thịch.
Quả nhiên hắn đoán không sai.
Trên đời này không có bữa cơm miễn phí.
Điền phó tổng quản hiển nhiên không vô duyên vô cớ đối xử đặc biệt với Khương lão đầu nhìn qua có vẻ vô cùng nhếch nhác này.
Phải biết, tù phạm ở khu Giáp này đa số đều thuộc dạng nặng và nguy hiểm.
Chỉ nhìn thấy tình trạng lão đầu bị xích tất cả tay chân và bị ép còn da bọc xương là đủ hiểu.
Thế nhưng, gật đầu chấp nhận nguy hiểm để đánh đổi một cơ duyên lớn lao hay giả vờ không biết gì và quay lưng đi, từ nay hắn tiếp tục làm tiểu ngục tốt của hắn, mà chuyện của lão đầu này và Điền phó tổng quản sẽ không liên quan gì đến hắn nữa.
Vẻ do dự trong mắt Tống Phong bị lão đầu nhìn thấy, lão cũng có chút hồi hộp chờ đợi.
Ước chừng hai nhịp thở, Tống Phong cẩn thận nhìn chung quanh mình, thậm chí còn cực kỳ cẩn thận để mâm cơm xuống rồi đi một vòng, tất cả ngóc nghách đều bị hắn xem xét cực kỳ cẩn thận.
Đối với sự tình có liên quan đến nửa đời sau thậm chí là mạng nhỏ của mình, Tống Phong nhất định không dám có chút chủ quan.
Cũng may, khu Giáp này an ninh vô cùng tốt, vì dùng để giam trọng phạm nên tù phạm đều bị giam riêng biệt.
Lão đầu nhìn thấy hành động của Tống Phong, trong mắt lóe lên chút ánh sáng, vẻ tán thưởng càng đậm.
Tống Phong sau khi chắc chắn không có gì bất ổn, hắn mới quay trở lại trước mặt lão đầu.
Hắn nhìn lão đầu thật sâu, cuối cùng trầm trọng gật đầu.
Lão đầu thấy Tống Phong gật đầu, ánh mắt sáng lên, dùng đôi chân gầy ruộc xóa đi câu hỏi ban đầu, lại viết tiếp:
“Ta đưa ngươi đại cơ duyên, ngươi giúp ta báo thù.”
Viết xong, lại có chút thấp thỏm nhìn Tống Phong.
Lần này, Tống Phong cũng không có vội vàng gật đầu mà nhíu nhíu mài, không có dấu vết chỉ chỉ vào lệnh bài của Điền phó tổng quản.
Lão đầu thấy vậy lắc đầu, lại viết:
“Yên tâm, kẻ thù của ta cách đây rất xa, cũng không cần ngươi đi liều mạng.
Mà lại bọn hắn tán tậng thiên lương, làm đủ chuyện ác.
Chỉ cần hứa với lão phu, nếu ngày nào đó có đủ thực lực, thay ta báo thù.
Lão phu cũng không ép ngươi, chỉ cần ngươi thấy Mã gia bọn hắn trong sạch, tự nhiên coi như lão phu tặng không cho ngươi vật kia.”
Lão đầu tuy thân hình gầy yếu, nhưng không biết có phải lực lượng hận thù tiếp sức cho lão lão hay là do sức lực mà bữa ăn mang lại mà lão viết rồi xóa rồi viết liên tục, động tác mây trôi nước chảy.
— QUẢNG CÁO —
Tống Phong đọc xong thì thở phào, gật đầu đồng ý.
Rốt cuộc, hắn cũng bỏ được chút lo lắng còn sót lại.
Dù sao thì lạm sát kẻ vô tội, Tống Phong cũng không nguyện ý muốn ra tay.
“Tốt.
Tiểu tử, ghi nhớ cho kỹ, vật kia nằm ở….”
Tống Phong nhìn không chớp mắt, theo dõi từng lời từng chữ mà lão đầu viết ra, ánh mắt chớp động.
Theo chữ viết cuối cùng vừa xong, lão đầu ngay lập tức dùng chân xóa đi.
Tống Phong đối với hành động này cũng không có phản ứng gì mà cúi đầu trầm tư, đem tất cả tin tức có được ghi tạc vào đầu.
Lão đầu nhìn Tống Phong, cũng không có viết tiếp mà lẳng lặng chờ đợi điều gì đó.
Hai bên cứ im lặng chừng mấy nhịp thở.
Thời gian phảng phất như ngưng đọng lại.
Cuối cùng, Tống Phong ngẩng đầu lên nhìn lão đầu, sau đó viết lên mặt đất:
“Kẻ thù!”
Chỉ hai chữ ngắn gọn nhưng được hắn viết ra cực kỳ dứt khoát.
Tống Phong cuối cùng cũng hiểu vì sao người có thân phận như Điền phó tổng quản lại ân cần với lão đầu này như vậy.
“Mã gia – Bàn Dụ Thành.” Lão đầu cẩn thận viết, ánh mắt thống hận.
“Ta Tống Phong thề, đời này chỉ cần đủ thực lực, nhất định thay ngươi báo thù.”
Tống Phong trầm trọng viết ra, làm dấu chỉ lên trời phát thệ.
Lão đầu lúc này mới hài lòng bôi hết những hàng chữ cũ, lại viết:
“Tiểu tử, vật kia nơi giấu mặc dù đã nói cho ngươi, nhưng muốn mở ra cần phải có thủ pháp đặc biệt, nếu không đồ vật bên trong sẽ bị tiêu hủy.
Thủ pháp chính là…”
Tống Phong nhìn thấy dòng chữ này, thở sâu, trong lòng đánh giá đối với lão đầu này càng thêm cao một tầng.
Hiển nhiên vừa rồi thái độ dứt khoát thành khẩn của Tống Phong thu được niềm tin của lão, nếu như nắm được tin tức liền bỏ đi thì ‘cá chết lưới rách’, lão dù chết cũng không ai chiếm được tiện nghi.
Viết xong những dòng cuối cùng kia, lão đầu đem toàn bộ dấu vết xóa đi sạch sẽ, trở về chỗ nằm.
— QUẢNG CÁO —
Tống Phong thấy vậy có chút cảm giác bị người ghét bỏ, nhưng cũng không có duy trì quá lâu mà tận lực đem tất cả chôn sâu vào đáy lòng.
Hít mấy hơi thật sâu, đem chút đồ ăn thừa bôi bẩn lên áo, thậm chí khạc một bãi đờm tự đắp lên trán, gương mặt âm trầm đi ra khỏi phòng giam.
Lão đầu mặc dù về chỗ nằm, nhưng cũng một mực quan sát Tống Phong.
Khi thấy Tống Phong đối với chính bản thân mình hung ác như vậy thì trong mắt ý cười càng đậm.
Lại nghĩ đến kẻ thù, sát ý theo đó lướt qua lẩm bẩm: “Hi vọng ánh mắt lão phu không bị mù…”
…
Tống Phong bước ra khỏi phòng giam, sắc mặt âm trầm, hai mắt tức giận như hóa thành thực chất.
Nếu phải diễn tả mà nói, chẳng khác nào ánh mắt của một vị tiểu cô nương trắng trẻo xinh đẹp vừa bị mấy vị thô kệch đại hán ở bên trong chà đạp không chút thương tiếc.
Cai ngục Giáp khu lúc này có hai người.
Hai người nhàn đến không có chuyện gì làm, vừa cắn hạt hướng dương vừa so xem các