「 Linh Lung Chưởng 」
“Không nghĩ tới vẫn là một môn chưởng pháp.
Xem ra ta đối với chưởng pháp vẫn rất có duyên.” Tống Phong cười nhẹ, lật xem giới thiệu.
Cuối cùng thở dài, đem Linh Lung Chưởng đặt về vị trí cũ.
Linh Lung Chưởng này mặc dù tinh diệu, thế nhưng khi người sáng tạo dường như là một vị nữ tử, khi xuất sử có kèm thất thải quang mang đặc hiệu, lại tư thế càng uyển chuyển thì khi vận dụng sẽ phát ra uy lực càng lớn.
Giá trị điểm sư môn lại không nhỏ, Tống Phong bản thân có một môn Lục Dương Chưởng, mặc dù chỉ là võ đạo công pháp nhưng trải qua linh lực gia trì, Tống Phong cảm thấy uy lực cũng không nhỏ.
Cho nên đối với Linh Lung Chưởng hứng thú của hắn cũng không cao.
Tống Phong lại tiếp tục cầm lên ngọc giản bên cạnh.
Ngọc giản được chế tác từ một loại ngọc thạch trong suốt như phỉ thúy, bên trong có đặc thù pháp trận gia cố thành một loại không gian chứa đựng tin tức.
Tống Phong đem ngọc giản chậm rãi đặt lên giữa trán, một tia thần niệm chậm rãi quan sát nội dung bên trong.
Ước chừng mười hơi thở sau, Tống Phong đem ngọc giản đặt xuống, lại tiếp tục cầm một quyển công pháp bên cạnh xem xét.
Cứ như vậy, Tống Phong bước chân không chậm, thế nhưng đã gần hết ba canh giờ mà cũng chỉ mới đi được một phần nhỏ của nơi này mà thôi.
Tống Phong thầm than.
Ba canh giờ, lấy tốc độ của hắn đã xem qua rất nhiều công pháp chiến kỹ, từ chưởng pháp, đao pháp, chỉ pháp, kiếm pháp… nhưng vẫn không có một công pháp nào để hắn thật sự hài lòng, chỉ có hai môn công pháp coi như tạm được mà thôi.
Nhất là bởi vì điểm cống hiến của hắn hiện tại không có bao nhiêu.
Lần trước bước vào Luyện Tinh Cảnh hắn được nhận một trăm điểm sư môn.
Mấy năm nay tiết kiệm linh thạch cấp phát cũng được một bút nho nhỏ, trải qua cân nhắc, giờ phút này Tống Phong chỉ có thể đổi công pháp từ một trăm năm mươi điểm sư môn trở xuống mà thôi.
Thế nhưng theo quan sát của Tống Phong từ nãy đến giờ, dưới hai trăm điểm sư môn sẽ không có công pháp có uy lực quá cao.
“Thôi thôi, nếu hết ba canh giờ vẫn chưa tìm được công pháp vừa ý thì chọn một trong hai môn công pháp lúc nãy vậy.”
Tống Phong trong lòng thở dài, theo thói quen đưa tay cầm lấy một khối ngọc giản đặt lên trán.
Thần niệm vừa tiến vào, nét mặt Tống Phong đột nhiên thay đổi.
Từ bình thản, sau đó là mừng rỡ rồi ngay lập tức lại chuyển sang nghi hoặc.
Ước chừng mấy hơi thở sau, Tống Phong đem ngọc giản gỡ ra khỏi trán nhưng vẫn chưa đặt về chỗ cũ, nhíu chặt mài trầm tư.
Nội dung bên trong ngọc giản đơn sơ nhưng lời lẽ lộ ra vẻ kinh người:
“「 Diệt Tuyệt Kiếm Khí 」Dùng chỉ thay kiếm – Mượn ý dẫn lực – Uyển chuyển như du ngư – Động lực như thiên lôi – Nhất kích túc sát – Diệt thiên tuyệt địa.
Điểm sư môn quy đổi: 190 điểm.“
— QUẢNG CÁO —
Tống Phong khi đọc đến những dòng này, trong đầu liền đã có ý nghĩ nghi ngờ.
Nhưng khi biết được ngọc giản bộ Kiếm Khí này gồm Sáu thức, mỗi một thức tương ứng với một đại cảnh giới thì chút nghi ngờ đó của Tống Phong vừa nổi lên liền tan thành mây khói.
Nói cách khác, Diệt Tuyệt Kiếm Khí này là một bộ Hóa Thần Cảnh công pháp hàng thật giá thật.
Chỉ có điều, sở dĩ nó được đặt ở nơi này, chính là vì ở nơi này chỉ có duy nhất một thức đầu tiên.
Toàn bộ năm thức phía sau đều đã bị thất lạc.
Vị tiền bối đem công pháp này đặt vào đây cũng chính miệng xác nhận năm tầng sau không có tung tích.
Mà đó cũng không phải vấn đề chính.
Vấn đề là bộ Diệt Tuyệt Kiếm Khí này đối với người tu luyện yêu cầu tư chất linh căn rất khắt khe.
Hay nói đúng hơn, kẻ không linh căn, hoặc đơn linh căn, dù cho luyện thành thì cũng chỉ phát huy được một phần nhỏ sức mạnh của Diệt Tuyệt Kiếm Khí mà thôi.
Theo như công pháp có nói, muốn đem Diệt Tuyệt Kiếm Khí phát huy đến tận cùng, cần có đầy đủ ngũ hành linh căn, đem kiếm khí phát huy đến tận cùng, lợi dụng đặc tính ngũ hành tương sinh tương khắc, trảm diệt hết thảy địch nhân trên thế gian.
Tống Phong trầm ngâm, cảm nhận thời gian ba canh giờ sắp hết, trong mắt một chút suy tư theo đó dần dần biến mất, thay vào đó là vẻ kiên định.
“Là nó!”
Tống Phong cắn răng, cầm lấy ngọc giản này đi nhanh ra ngoài.
Khi hắn vừa ra khỏi phòng, liền nhìn thấy đại sảnh đã có mấy người đứng chờ.
Tống Phong lặng lẽ đứng ra phía sau xếp hàng.
Từng người một tiến lên vị trí của lão nhân để sao chép công pháp sau đó rời đi.
Hết thảy quá trình đều diễn ra trong yên lặng.
Đến lượt Tống Phong đưa ra ngọc giản, lão nhân quan sát một chút, sau đó đột nhiên hỏi lại:
“Sư đệ, ngươi xác định chọn nó? Đã xem nội dung giới thiệu bên trong kỹ chưa?”
“Sư huynh, ta xác định.” Tống Phong gật nhẹ đầu.
Lão nhân ừ nhẹ một tiếng, đưa tay, nói: — QUẢNG CÁO —
“Một trăm chín mươi điểm sư môn.
Đưa lệnh bài của ngươi đây.”
Tống Phong lấy ra lệnh bài thân phận của mình đưa tới.
Lão nhân cầm lấy lệnh bài, cảm nhận một chút liền nhíu mài, ngữ khí có chút bất mãn:
“Sư đệ, trong này chỉ còn một trăm năm mươi điểm.
Ngươi muốn hí lộng ta chăng?”
Vừa nói, ánh mắt của lão