Lương chấp sự lấy ra một ngọc giản lẩm bẩm vài tiếng.
Ngọc giản sáng lên một chút rồi trở lại bình thường.
Lát sau, từ bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Một lão giả sắc mặt hồng hào đi vào.
Lương chấp sự nhìn thấy lão giả này, vội vàng đứng dậy nghênh đón.
Hiển nhiên địa vị của lão giả này trong Cổ Phong Trai này là rất cao.
“Lương tiểu tử, có chuyện gì mà gọi lão phu tới đây gấp gáp như vậy?” Lão giả ngữ khí hơi khó chịu hỏi.
Lương chấp sự cười khổ, hơi cúi người thấp giọng:
“Cổ lão, nơi này có một khối tài liệu kỳ lạ.
Ta vốn định mời Trương thúc qua giám định, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có Cổ lão ngài mới đủ khả năng hoàn toàn xem thấu vật này mà không có sơ sót.”
Cổ lão nghe vậy, sắc mặt mới hòa hoãn một chút, đi tới vị trí đối diện Tống Phong ngồi xuống.
Cổ lão ánh mắt đảo qua, thấy Tống Phong khí định thần nhàn nhắm mắt dưỡng thần thì nheo mắt lại, đưa tay cầm lấy hộp gỗ.
Khi nhìn thấy vật trong hộp là một khối đá xù xì trông hết sức bình thường thì sắc mặt Cổ lão hơi trầm xuống, nhưng vẫn kiên nhẫn cầm lấy vật này lên chăm chú quan sát.
Không khí bên trong phòng có chút kềm chế, hầu như ngoại trừ âm thanh hít thở thì không còn âm thanh gì khác.
Theo thời gian, ánh mắt Cổ lão từ khinh thị chuyển sang nghi hoặc, sau đó dần dần ngưng trọng lên.
Ước chừng thời gian hai chung trà, lão mới đem viên đá đặt xuống, nhẹ giọng:
“Vị tiểu hữu này, lão phu có thể sử dụng chút thủ pháp đặc thù để kiểm tra nó được không? Tiểu hữu yên tâm, lão phu nhất định không làm tổn hại nó dù chỉ một tơ một hào.”
Tống Phong nghe vậy, bình thản gật đầu.
Bộ dáng phong đạm vân khinh không chút lo lắng, xem bảo vật như cỏ rác này khiến cho Cổ lão đối với Tống Phong thu hồi ánh mắt khinh thị ban đầu.
— QUẢNG CÁO —
“Lương tiểu tử, từ khi nào khách quý lại dùng loại Tĩnh Xuân Trà này tiếp đãi vậy? Mau đem Bạch Tuyết Trà thay đổi lên đây.”
Cổ lão ánh mắt khẽ đảo qua ly trà trước mặt Tống Phong, vội vàng đối với Lương chấp sự khiển trách.
Lương chấp sự nghe vậy vội vàng chắp tay vâng dạ, ánh mắt không nhịn được toát lên quang mang tò mò đối với khối đá xù xì mà Tống Phong đem ra.
Y biết, thái độ của Cổ lão đột nhiên biến chuyển như vậy có nghĩa là viên đá kia không phải tầm thường.
Loại thái độ này, y cũng chỉ mới gặp ở Cổ lão vài lần.
Mà lần nào cũng đều có bảo vật xuất thế.
Nhìn Lương chấp sự ôm tâm trạng hơi thấp thỏm cùng chờ mong chạy đi tự mình pha trà, Cổ lão mới mỉm cười với Tống Phong:
“Tiểu hữu chớ trách, Lương tiểu tử này mới vào làm việc, không hiểu quy củ.”
Tống Phong không mặn không nhạt gật nhẹ đầu một cái.
Cổ lão thấy vậy thì thái độ càng thêm cẩn thận.
Lão nhìn viên đá, đột nhiên hít thở sâu một hơi, hai tay rung động, từng đạo pháp ấn được lão đánh liên tục vào trong viên đá.
Những pháp ấn này tựa như những mảnh ghép, dần dần đan vào nhau tạo thành một vòng tròn màu lam nhạt, sau đó thẩm thấu vào trong khối đá.
Trong khoảnh khắc, khối đá đột nhiên run rẩy, sau đó một luồng khí tức vọt thẳng lên, xuyên qua nóc phòng thì bị một màng bạch quang cản lại.
Bạch quang này chính là cấm chế của Cổ Phong Trai, vừa có tác dụng bảo vệ nơi này đồng thời còn có công năng che lấp khí tức, ngăn cản người khác dùng thần thức thăm dò nhìn lén.
Nhưng hình như bạch quang từ cấm chế của Cổ Phong Trai có vẻ gặp khắc tinh, trong phút chốc liền run rẩy như không thể tiếp tục ngăn chặn luồng khí tức từ viên đá kia xông ra.
Cổ lão tuy kinh nhưng không hoảng, dường như đã có điều dự đoán, lúc này liền há mồm phun ra một tấm phù lục tràn ngập kim quang.
Phù lục này vừa bay ra, ngay lập tức dung nhập vào bên trong bạch quang của cấm chế, khiến cho nó ngay lập tức ổn định trở lại.
— QUẢNG CÁO —
Mà luồng khí tức bên trong khối đá hình như chỉ bị toát ra có một chút xíu, lúc này cũng đã gián đoạn, trở về hình dáng xù xì bình thường như cũ.
Loại hình dáng của nó lúc này nếu vứt ra đường cái nhiều nhất là bị người qua đường tùy ý dùng chân đá một cái, không chút thu hút.
Thế nhưng, ánh mắt Cổ lão lại nhìn nó chòng chọc, chẳng khác nào ánh mắt của một con sói đói nhìn thấy miếng mồi ngon trước mắt, chỉ cần há miệng liền có thể đem miếng mồi này ngấu nghiến.
Bất quá, Cổ lão liền ho khan một tiếng, đem loại vẻ mặt này giấu đi.
Vừa rồi quá mức kích động, lão vậy mà lại thất thố.
Mà lúc này, Tống Phong trong lòng lại càng chấn động hơn cả Cổ lão.
Dù sao Cổ lão cũng là người tiếp xúc mỗi ngày với bảo vật, định lực dù có dù không cũng vẫn nhiều hơn Tống Phong.
Vừa lúc nãy khi khí tức trong viên đá toát ra, Tống Phong cũng đã thất thố, mắt trợn to không