“Võ Đạo Mạn Đàm”
“Kỳ Văn Dị Sự”
“Tùy Phong Toái Ảnh Bộ”
“Súc Cốt Công”
“Lục Dương Chưởng Pháp”
“Những quyển này giá cả như thế nào?” Tống Phong dò hỏi.
Đạt Văn Tây nghe xong liền mở miệng nói giá.
Tống Phong nghe xong liền có chút đầu váng mắt hoa.
“Đắt như vậy?” Tống Phong không nhịn được hỏi.
“Đại nhân, công pháp võ đạo trước nay đều là nằm trong tay một ít cao thủ lão tiền bối.
Trừ khi có nguyên nhân đặc biệt nào đó mới chảy ra ngoài.
Bên ngoài không ít người vì một quyển võ đạo công pháp mà chém giết lẫn nhau, cha con cũng trở mặt.
Cái giá này là ta đã trải qua cân nhắc, nếu không phải là ngài mà là người khác thì tuyệt không có giá đó.”
Tống Phong nghe xong gật đầu.
Lời này ngược lại là đúng sự thật.
Thân làm Thành ngục một thành viên, Tống Phong chứng kiến qua sự tình rất nhiều.
Đối với lời nói này của Đạt Văn Tây không có phản bác.
Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng Tống Phong cắn răng nói:
“Nếu vậy trước lấy cho ta「 Võ Đạo Mạn Đàm 」cùng 「 Tùy Phong Toái Ảnh Bộ」“
“Tốt.” Đạt Văn Tây sảng khoái đứng dậy đi lấy thư tịch mang ra.
“Quyển này Kỳ Văn Dị Sự ta tặng Tống đại nhân, coi như kết cái thiện duyên.
Sau này xin chiếu cố bản trai nhiều hơn.”
Làm ăn với người nhanh gọn, Đạt Văn Tây hắn cũng đối với cuộc mua bán này rất hài lòng, không ngại thuận nước đẩy thuyền, kết chút thiện duyên hay nói trắng ra là thả dây dài câu cá lớn.
Đây cũng chính là sở trường khiến Đạt Văn Tây hắn có thể leo tới vị trí hiện tại.
…
Bước ra khỏi Cổ Thư Trai dưới nụ cười đưa tiễn của Đạt Văn Tây, Tống Phong sờ sờ túi tiền đã trống rỗng mà cười khổ.
Bổng lộc của hắn bao năm tích lũy chỉ trong tích tắc đã không cánh mà bay.
Giờ phút này, Tống Phong mới đối với tiền tài có cảm giác cấp bách.
Thế nhưng, chuyến này thu hoạch, Tống Phong cảm thấy hoàn đáng đáng giá.
— QUẢNG CÁO —
Thông qua tù phạm cùng nhiều mối quan hệ, Tống Phong biết được tin tức nhiều hơn thường nhân rất nhiều.
Đừng nhìn hiện tại bốn phía mưa thuận gió hòa, nhưng chỉ trong vòng nửa năm trở lại đây, số lượng tù phạm càng ngày càng tăng một cách bất thường.
Mặc dù điều này giúp thực lực của Tống Phong càng ngày càng tăng tiến, nhưng đồng thời hắn cũng cảm giác được một loại áp lực vô hình từ từ kéo đến.
‘Chỉ có tăng thực lực lên mới là vương đạo.’ Tống Phong cắn răng, nhanh chóng trở về Đinh khu.
Đêm đã về khuya.
Tống Phong ngồi dưới ánh đèn, đưa tay xoa xoa lên thái dương, đem quyển 「 Võ Đạo Mạn Đàm 」trong tay khép lại.
‘Ta hiện tại hẳn là bước vào cảnh giới Hậu Thiên Võ Giả đi.’ Tống Phong âm thầm tự xác định.
Bên trong quyển Võ Đạo Mạn Đàm này có đề cập tới sức mạnh của võ giả trong giang hồ được chia thành: Phàm nhân, Nhập môn cảnh giới, Hậu Thiên cảnh giới, Tiên thiên cảnh giới.
Phàm nhân chỉ là sâu kiến, không cần nói tới.
Mà Nhập môn cảnh giới tức là chỉ những người mới luyện tập võ đạo hoặc là luyện tập võ đạo lâu năm nhưng chưa đề luyện ra nội lực.
Chỉ khi luyện thành ‘Nội lực’, một loại lực lượng đại biểu khí kình tích súc trong cơ thể, thì mới xem như đạp vào cảnh giới Hậu Thiên Võ Giả.
Hậu Thiên Võ Giả cũng chia nhiều cấp độ nhỏ nhưng không quá rõ ràng.
Bởi vì ở võ đạo, đôi khi chiêu thức hoặc võ học cao cấp hơn có thể rút ngắn khoảng cách tiểu cảnh giới.
Ví dụ như một người ở Hậu thiên sơ kỳ cảnh giới võ giả tu luyện Thượng phẩm võ học, có thể đánh cái ngang tay với Hậu thiên trung kỳ cảnh giới võ giả chỉ luyện hạ phẩm võ học…
Tất nhiên đây chỉ là mạn đàm, nói mơ hồ chung chung.
Trên thực tế còn rất nhiều vấn đề quyết định một trận chiến đấu.
Thế nhưng có một quy tắc mà chưa thấy ai có thể phá bỏ, đó chính là vượt đại cảnh giới chiến đấu.
Ví dụ Nhập môn võ giả đối với Hậu thiên võ giả chỉ như trẻ con nghịch bùn.
Mà Hậu thiên võ giả chạm trán Tiên thiên võ giả chỉ có chạy trối chết, mà còn khó lòng chạy thoát.
Hết thảy đều là vì mỗi một đại cảnh giới vượt qua đều tựa như cá vượt long môn, đạt tới sự biến đổi về căn bản.
Trong sách cũng có nói mơ hồ về cảnh giới phía trên Tiên thiên cảnh, nhưng chỉ là mơ hồ lướt qua không nói rõ.
Điều này khiến Tống Phong có chút hiếu kỳ.
Tuy nhiên, trước mắt, hắn cần đem tu vi cố gắng đạt tới cảnh giới Tiên Thiên Cảnh mới là mục tiêu lớn nhất.
Đi đến chân núi tự có đường, có lẽ khi nào hắn chính thức bước vào Tiên thiên cảnh giới thì sẽ có thể biết được chân tướng.
Nghĩ đến đây, Tống Phong không nhịn được cầm tới quyển 「 Tùy Phong Toái Ảnh Bộ 」lên xem xét.
Bởi vì túi tiền quá xẹp, lúc chọn lựa Tống Phong đã cân nhắc thật lâu, cuối cùng chọn lựa một quyển thân pháp.
Trong lúc loạn lạc hoặc là tình huống nào đó, thân pháp lợi hại chưa biết chừng mới thực sự hữu dụng nhất.
Ngụy trang hay là chưởng pháp mặc dù quan trọng cực kỳ, nhưng so với thủ đoạn bảo mệnh, Tống Phong tình nguyện đem tính mạng mình đặt lên đầu tiên.
Bởi vậy trải qua cân nhắc, cuối cùng Tống Phong vẫn chọn quyển 「 Tùy Phong Toái Ảnh Bộ 」này để xuống tiền.
Khác với quyển 「 Võ Đạo Mạn Đàm 」trước đó, quyển 「 Tùy Phong Toái Ảnh Bộ 」này ngoài chữ viết còn có hình ảnh kèm theo, bên dưới là chú thích cùng luận giải.
Tống Phong vừa nhìn liền bị nó thu hút.
— QUẢNG CÁO —
Một cái nhìn này, liền trọn vẹn nhìn một đêm.
Dù cho nội lực của Tống Phong hiện tại đã bước vào cảnh giới Hậu Thiên Cảnh Giới nhưng về mặt tinh thần tập trung lâu như vậy cũng cảm giác đầu váng mắt hoa.
Dục tốc bất đạt, Tống Phong cũng hiểu đạo lý này.
Cho nên khi cảm thấy đầu óc không còn đủ minh mẫn sung túc, hắn liền không tiếp tục đọc mà là nằm xuống ngáy o o.
Liên tục nửa tháng sau đó, Tống Phong ngoài thời gian làm việc thì còn lại đều vùi đầu vào nghiên cứu tâm pháp 「 Tùy Phong Toái Ảnh Bộ 」 này.
Khi nào cảm giác mệt mỏi hắn lại buông lỏng nghỉ ngơi, cố gắng đem cơ thể điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất mới lại tham ngộ.
Cuộc sống cứ như vậy nhàm chán trôi qua.
Cho đến một ngày này.
Bên trong phòng của Tống Phong lúc này đồ vật cực kỳ hỗn loạn, bàn