Lục Mộ Trầm đưa Tống Nhiễm đến sân bay, giúp cô làm thủ tục, giúp cô gửi hành lý, giúp cô mua đồ ăn và nước uống, dọc theo đường đi gắt gao nắm chặt tay Tống Nhiễm, nhưng hầu như không biết thế nào lại không nói chuyện.
Rất nhanh đã đến thời gian lên máy bay, Lục Mộ Trầm đưa Tống Nhiễm đến cửa kiểm tra an ninh, Tống Nhiễm nhịn không được ôm lấy anh, đầu chôn trong ngực anh, âm thanh rầu rĩ mà nói: “Lục ca ca, em không nỡ xa anh.”
Lục Mộ Trầm ôm cô, an ủi nói: “Không sao, em đến bên đó phải tự chăm sóc tốt cho bản thân mình, nhất định phải chú ý an toàn, có vấn đề gì nhớ phải lập tức gọi điện thoại cho anh, có thời gian anh liền tới thăm em.”
Tống Nhiễm ngoan ngoãn gật đầu, “Em sẽ tranh thủ trở về sớm một chút.”
“Ừ.” Lục Mộ Trầm cúi đầu, hôn nhẹ lên trán cô một cái, “Xuống máy bay nhớ gọi điện thoại cho anh.”
“Đã biết, em sẽ gọi.”
Lục Mộ Trầm nâng tay lên, dùng ngón nhẹ nhàng ôn nhu mà xoa má cô, ánh mắt rất sâu nhìn chăm chú cô, thấp giọng nói: “Tối hôm qua không ngủ ngon, chờ lát nữa lên máy bay ngủ một giấc cho thật ngon, tới đó rồi cũng đừng có gấp gáp làm việc, trước ở lại nghỉ ngơi.”
“Em biết rồi, Lục ca ca.”
“Trong núi có khả năng sẽ lạnh, tối hôm qua anh đã đem áo lông vũ của em bỏ vào rương hành lý, nhớ mặc thường xuyên khi trời lạnh.”
“Em sẽ, Lục ca ca.”
“Còn có, đúng giờ ăn cơm, ngàn vạn lần đừng để bản thân đói, muốn ăn thịt nhưng rau củ cũng phải ăn nhiều, anh không ở bên cạnh em tự mình chăm sóc bản thân.”
“Em biết, em sẽ chăm sóc bản thân thật tốt.” Lục Mộ Trầm dặn dò cô từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, Tống Nhiễm nghe nghe, đôi mắt đột nhiên liền đau xót, ôm chặt lấy Lục Mộ Trầm, “Lục ca ca, em không ở đây, anh cũng phải tự chăm sóc cho bản thân thật tốt nha.”
“Ừ, anh biết.”
Tống Nhiễm gắt gao ôm Lục Mộ Trầm, thật luyến tiếc ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng mà nhìn anh, “Lục ca ca, em không muốn đi nữa.”
“Đừng nói lời ngốc thế.” Lục Mộ Trầm xoa xoa đầu cô, ngay sau đó buông lỏng cô ra, quay đầu lại liền nói với chị Hồng đứng ở cách đó không xa: “Chị Hồng, lần này phiền chị chăm sóc cho Nhiễm Nhiễm.”
Chị Hồng vội gật đầu, cười nói: “Yên tâm đi, tôi khẳng định sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.”
Tống Nhiễm cuối cùng bị Lục Mộ Trầm thúc giục vào cửa an ninh, đang chờ kiểm tra, cách một cánh cửa nhìn Lục Mộ Trầm, nước mắt tức khắc liền chảy xuống.
Cô vừa định nói vài lời với anh, liền thấy Lục Mộ Trầm cầm lấy di động.
Không vài giây sau, điện thoại cô liền vang lên, cô lập tức trả lời khóc lóc kêu, “Lục ca ca.”
“Ngoan, đừng khóc nữa, em khóc đến anh cũng không nỡ rời đi.”
Tống Nhiễm hít hít mũi, xa xa nhìn Lục Mộ Trầm, nói với di động: “Lục ca ca, em sẽ muốn giết anh.” (?)
Lục Mộ Trầm nhìn về hướng cô cười, “Anh cũng sẽ, mau vào đi, xuống máy bay gọi điện thoại cho anh.”
“Dạ.” Tống Nhiễm một bên gật đầu một bên lau nước mắt, rốt cuộc cũng chậm rãi đi vào trong.
Hai người ở bên nhau hơn bốn năm, chưa từng tách ra quá lâu
Tống Nhiễm đã quen với việc có Lục Mộ Trầm bên mình mỗi ngày, quen với việc mỗi buổi sáng anh đều làm đồ ăn sáng cho cô, lúc cô không muốn rời giường, bưng đến mép giường đút cho cô từng ngụm từng ngụm một.
Thói quen mỗi ngày có thể ôm anh ngủ; thói quen lúc mùa đông tới chân cô sẽ lạnh, Lục ca ca sẽ đứng dậy dùng tay che chân cho cô thẳng đến khi ấm lên mới ôm cô chìm vào giấc ngủ.
Thói quen lúc cô đói bụng, muốn ăn khuya chỉ cần cô nói một tiếng, cho dù là khuya khoắt được hay không được, cũng vẫn như cũ sẽ đứng dậy làm bữa ăn khuya cho cô……
Thẳng đến giờ lúc này, cô mới phát hiện chính mình có bao nhiêu ỷ lại Lục Mộ Trầm, nghĩ đến tương lai mấy ngày sau này, người yêu nhất ỷ lại nhất của cô Lục ca ca sẽ không ở bên cạnh cô, trong lòng liền khổ sở.
Thời điểm ngồi trên máy bay, nước mắt thật vất vả lại nghẹn trở về, trong chốc lát nhớ tới, lại chảy xuống.
Chị Hồng cầm khăn giấy giúp cô lau nước mắt, an ủi cô nói: “Đừng buồn, bộ phim này nhiều nhất cũng chỉ quay ba tháng, quay xong liền có thể về nhà.”
Tống Nhiễm lau nước mắt, cô cũng biết thời gian sẽ không quá dài, nhưng chính là chưa từng cùng Lục ca ca tách ra quá lâu.
Chị Hồng thấy Tống Nhiễm rốt cuộc cũng không khóc nữa, nhịn không được cười cười, nói: “Chị nghe Lục tổng nói em cùng bạn trai em tình cảm rất tốt, cấp ba liền ở bên nhau?”
Tống Nhiễm hít hít mũi, gật đầu nói: “Đúng vậy, chúng em cấp hai đã ở bên nhau.”
“Như vậy thật tốt, tình cảm thời học sinh luôn là thuần khiết nhất.”
……
Tống Nhiễm vừa đáp máy bay lập tức gọi điện thoại cho Lục Mộ Trầm, Lục Mộ Trầm đang đi học cũng không nhiều lời, báo bình an liền cúp.
Bên ngoài sân bay, tài xế đang chờ còn có một người chuyên viên trang điểm cùng trợ lý.
Lúc Tống Nhiễm nhìn thấy rất kinh ngạc.
Tài xế đi lên giúp cô xách hành lý, chị Hồng liền giới thiệu cho cô, “Đây là tài xế chú Lý.”
Nói xong lại tiếp tục giới thiệu, “Đây là Đường Hân trợ lý của em, đây là chuyên viên trang điểm Mike.”
Tống Nhiễm cả kinh, lời nói đều nói không nên lời, cô thật sự không nghĩ tới chú nhỏ đem tất cả đều sắp xếp tốt.
Nhưng mà, cái này cũng chưa tính là gì, điều khiến cô bất ngờ hơn nữa là ngày hôm sau khi cô đi tới đoàn phim, phim trường nhân viên công tác đều đối với cô một mực cung kính, chị Nhiễm Nhiễm chị Nhiễm Nhiễm mà kêu.
Tống Nhiễm lúc ấy quả thực thụ sủng nhược kinh(*), cảm thấy bản thân còn chưa tốt nghiệp đại học, đối đãi như vậy thật sự có chút nhận không nổi.
(*)Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà lo sợ.
Hỏi chị Hồng mới biết được là chú nhỏ đã chào hỏi qua từ trước.
Ngay cả phó đạo diễn cũng đối xử với cô rất nhiệt tình, dẫn cô đi gặp đạo diễn, trên đường đi cười khanh khách quan tâm cô: “Đi đường vất vả đi, đã đặt khách sạn chưa? Đã ăn cơm chưa?”
Tống Nhiễm thật sự xấu hổ, vội vàng nói: “Đều đã xong, cảm ơn đạo diễn quan tâm.”
Trương đạo diễn cười cười, nói: “Hẳn là như vậy, tôi đã xem qua video cô diễn ở trường học, rất có tài năng, nhân vật này cô nhất định có thể diễn tốt.”
Tống Nhiễm vội nói: “Cảm ơn Trương đạo diễn đã tin tưởng tôi, tôi sẽ cố gắng.”
Thời điểm Tống Nhiễm đi theo Trương đạo diễn đi gặp Dương đạo diễn ông ta đang ngồi ở camera đằng sau, đang giảng giải cho một nam diễn viên.
Trương đạo diễn tiến lên nói: “Dương đạo diễn Tống Nhiễm tới rồi.”
Vị Dương đạo diễn này rất nổi tiếng trong giới truyền hình, lần trước lúc Tống Nhiễm đi thử vai đã gặp qua.
Cô vội đi qua, cung kính chào một tiếng: “Dương đạo diễn khỏe.”
Cô vừa dứt lời, Dương đạo diễn cùng tên nam diễn viên kia đồng thời ngẩng đầu lên.
Tống Nhiễm vừa nhìn thấy nam diễn viên kia, tức khắc liền ngây ngẩn cả người.
Tình địch của chú nhỏ cư nhiên lại gặp cô ở chỗ này.
Dương đạo diễn nhìn mắt Tống Nhiễm, liền đứng lên nói: “Tới rồi à, trước làm quen chút đi, đây là Lâm Khải, cô hẳn là biết đến.”
Tống Nhiễm gật đầu không ngừng, “Biết biết, Lâm tiền bối khỏe, tôi tên Tống Nhiễm.”
Trong lòng tuy rằng nghĩ đây là tình địch của chú nhỏ nhưng trên mặt Tống Nhiễm vẫn như cũ tỏ ra cung kính lễ phép mà vươn tay.
Lâm Khải nhìn cô cười cười, duỗi tay cùng cô bắt tay, nói: “Nghe nói em và anh cùng học chung trường, cũng coi như là đàn em, đàn em Tống khỏe.”
Tống Nhiễm cong mắt cười, thuận thế kêu hắn, “Đàn anh khỏe.”
Dương đạo vỗ vỗ bả vai Lâm Khải: “Vừa nãy tôi cùng cậu nói tới đoạn kia, chính cậu cân nhắc lại, trước tiên xuống nghỉ ngơi đi, tôi nói vài câu cùng Tống Nhiễm.”
Lâm Khải gật đầu, chào hỏi liền rời đi.
Dương đạo diễn lại lần nữa ngồi vào ghế, ngẩng đầu tiếp đón Tống Nhiễm, “Đừng thất thần nữa, ngồi đi.”
Tống Nhiễm vội gật đầu, cùng đi qua có chút câu nệ mà ngồi xong.
Dương đạo diễn nghiêng đầu, rất cẩn thận mà đánh giá cô, vẫn luôn không nói gì.
Tống Nhiễm bị nhìn đến mức có chút hốt hoảng, cũng không biết đối phương suy nghĩ cái gì, vì thế chỉ có thể cười gượng.
Qua một hồi lâu, đối phương mới rốt cuộc mở miệng lại là thở dài, nói: “Tống Nhiễm à, rất có thiên phú của một diễn viên, chỉ là thái độ không quá đoan chính.”
Vừa nghe lời này trong lòng Tống Nhiễm liền lộp bộp một cái, nhìn ông ta.
Dương đạo diễn liếc nhìn cô một cái, lại tiếp tục nói: “Trước khi tôi tới trường cô để casting, giáo sư Lưu liền đề cử cô nói cô rất có thiên phú, lại cho tôi xem một số video biểu diễn ở trường của cô, lúc ấy tôi xem thật là cảm thấy trước mắt sáng ngời, tuy rằng vẫn cứ có một ít trục trặc nơi chốn, nhưng xác thật là một diễn viên tạo hình vô cùng đáng giá. Cho nên lúc ấy tôi gặp cô để tới thử vai, đối với cô ôm chờ mong rất lớn, kết quả đâu?”
Tống Nhiễm nghe đến đó, áy náy mà cúi đầu.
Dương đạo diễn liếc nhìn cô một cái, mới lại tiếp tục nói: “Ngày đó rõ ràng thái độ cô có vấn đề, diễn thật sự rất tùy ý, không tập trung. Tuy rằng cô ỷ vào bản thân có khí chất điều kiện cùng tài năng, cuối cùng hiệu quả cũng còn có thể, cơ bản cũng coi như phù hợp với nữ chính trong lòng tôi. Nhưng điều này cũng không đại biểu cho thấy tôi hoàn toàn công nhận cô. Tôi hiện tại muốn cùng cô nói chính là nếu đã lựa chọn con đường này, mặc kệ cô có bao nhiêu tài năng cũng mặc kệ cô có người phía sau làm hậu thuẫn hay không, làm diễn viên là phải nghiêm túc, nỗ lực và thái độ tuyệt đối không thể ném đi! Không riêng gì về diễn viên, bất luận là ngành sản xuất, không có người nào có thể không nghiêm túc không chịu nỗ lực, biết không? Mặc kệ cô có tài
năng hay là có người phía sau, cuối cùng vẫn phải dựa chính cô, hiểu chưa?”
Tống Nhiễm nghe lời này trong lòng có chút hổ thẹn, rất nghiêm túc gật đầu: “Tôi hiểu được, cảm ơn Dương đạo diễn dạy bảo, tôi sẽ nỗ lực.”
Dương đạo xua xua tay: “Dạy bảo chưa nói tới, bản thân cô có điều kiện tốt như vậy lại có tài năng, đừng đem bản thân vùi dập.”
“Tôi đã biết, Dương đạo diễn tôi sẽ nỗ lực.” Tống Nhiễm rất nghiêm túc kiên định mà nói.
Dương đạo diễn đem lời nên nói đều đã nói, đi theo mới hỏi: “Lục tổng tập đoàn Hoàn Á, là gì của cô?”
Tống Nhiễm trả lời: “Là chú nhỏ của vị hôn phu tôi.”
Dương đạo diễn sửng sốt, có chút kinh ngạc hỏi: “Cô đã có vị hôn phu?”
Tống Nhiễm gật đầu: “Nghỉ đông năm nay liền trở về đính hôn.”
“Như vậy à, có chút hơi sớm.”
Tống Nhiễm cười một cái: “Chúng tôi ở bên nhau rất lâu rồi.”
“Phải không.” Dương đạo diễn cười một cái: “Vậy trước tiên chúc phúc hai người, chờ lúc kết hôn đừng quên mời tôi uống ly rượu mừng.”
Tống Nhiễm nở nụ cười: “Chỉ cần ngài chịu nể mặt đây là chắc chắn.”
Không khí cuộc trò chuyện dịu đi trong tích tắc.
Dương đạo diễn hỏi: “Cô đã xem qua kịch bản chưa?”
Tống Nhiễm: “Đã xem qua”
Dương đạo diễn: “Bộ phim này có rất nhiều cảnh diễn phải quay trên cao cơ bản mỗi ngày đều phải treo dây thép, còn cảnh diễn phải đấu kiếm và cưỡi ngựa cũng không ít, nhất định có tính nguy hiểm, cô làm được không?”
Tống Nhiễm vội gật đầu: “Tôi làm được!”
Dương đạo diễn rất nghiêm túc liếc nhìn cô một cái, lại nói: “Lục tổng tự mình điện thoại cho tôi bảo tôi phải chiếu cố cô, nếu như không được cô cứ nói thẳng có thể sử dụng người thế thân, tôi cũng tận lực cho cô dùng.”
“Không không không, tôi có thể tự mình lên, Dương đạo diễn, ngài không cần lo lắng cho tôi nên như thế nào liền làm như thế đó.” Tống Nhiễm rất nghiêm túc mà nói.
Dương đạo diễn nhìn cô có chút kinh ngạc, luôn hỏi mãi: “Cô xác định sao? Thật sự có thể chứ?”
Tống Nhiễm dùng sức gật đầu: “Tôi thật sự có thể!”
Cô thật sự không sợ chịu khổ, không tới còn chưa tính, nếu đã tới khẳng định sẽ đem chuyện của bản thân làm thật tốt.
Dương đạo diễn thấy Tống Nhiễm quyết tâm lớn như vậy trong lòng tức khắc đối với cô có chút thay đổi, nói: “Cô trong tưởng tượng của tôi có chút không giống nhau.”
Lần đầu khi hắn chọn Tống Nhiễm là bởi vì bản thân cô hoàn toàn có khí chất phù hợp với nhân vật này, hơn nữa kỹ thuật diễn cũng không tồi cho nên cùng cô ký hợp đồng. Kết quả không mấy ngày, Lục diễn liền tự mình gọi điện thoại cho hắn, bảo hắn chiếu cố. Trong lòng hắn lúc ấy liền lộp bộp một cái, như thế nào cũng không nghĩ tới một sinh viên còn đi học thế nhưng có người đứng sau như vậy. Mấy ngày nay vẫn luôn lo lắng, nghĩ tới diễn viên có người phía sau lớn như vậy có cái lớn như vậy, bản thân một người sẽ phải kiêu ngạo lớn.
Nhưng mà lúc này thấy thái độ Tống Nhiễm như thế không hề có sự kiêu ngạo trên mặt, trong lòng tức khắc đối với cô có không ít thiện cảm, nói: “Vậy được, nếu chính cô có thể, đến lúc đó liền chính cô lên nhưng nếu có vấn đề gì nhất định phải nhớ rõ nói cho tôi. Ngàn vạn lần không cần quá miễn cưỡng, biết không?”
Tống Nhiễm gật đầu, nói: “Tôi đã biết, đạo diễn.”
“Còn có, thân thể cô có thể thức đêm không? Có mấy cảnh diễn đêm chính cô phải chuẩn bị làm thật tốt.”
“Tôi có thể, thân thể tôi vẫn tốt.” Tống Nhiễm vội nói.
Dương đạo diễn rốt cuộc cười, đối với Tống Nhiễm phá lệ vừa lòng, nói: “Vậy được vậy cô đi chuẩn bị một chút, hôm nay quay trước một cảnh đơn giản, làm nóng người một lát sau liền chụp xong sau đó chuẩn bị cho ngày mai một cảnh lớn.”
Tống Nhiễm ‘ Vâng ’ một tiếng, lúc này mới đứng dậy, cùng chị Hồng đi tới phòng hóa trang.
……
Trang phục diễn của Tống Nhiễm thật sự xinh đẹp, một thân váy lụa màu xanh nhạt, váy dài chấm đất thực sự rất tự nhiên.
Cô lớn lên xinh đẹp khi mặc trang diễn vào, chị Hồng không khỏi cảm thán lên:“Nhiễm Nhiễm, em mặc đồ cổ trang thực sự rất đẹp đó.”
Tống Nhiễm tự mình nhìn vào gương xoay vòng: “Phải không, ha ha, hình như là rất xinh đẹp.”
Chị Hồng tiếp đón Mike tới đây hóa trang cho cô, đồng thời nhà tạo mẫu tóc của đoàn phim cũng tới làm tóc cho Tống Nhiễm.
Bận việc hơn một giờ, Tống Nhiễm liền xuất hiện trong trang phục cổ trang.
Tóc dài bồng bềnh, váy dài tự nhiên.
Mặt Tống Nhiễm rất nhỏ, làn da lại trắng, đôi mắt to tròn ngấn nước, một ánh mắt đều tự mang theo một phần thú vị thế. Nhưng mọi người nhìn đều có chút không dời mắt được.
Vẻ mặt chị Hồng kinh ngạc trên dưới đánh giá cô một phen, nhịn không được khen: “Quá thích hợp, thật là quá thích hợp, Nhiễm Nhiễm, em hóa trang cổ trang quả thực giống tiên nữ.”
Tống Nhiễm cong mắt cười: “Cảm ơn chị Hồng.”
Lần đầu tiên Tống Nhiễm nếm thử qua hóa trang cổ trang, cô cũng cảm thấy chính mình rất xinh đẹp, nhìn vào gương chiếu nửa ngày, đột nhiên nhớ tới cái gì đó lập tức chạy đến trước bàn trang điểm. Từ túi lấy điện thoại ra lại chạy về, đưa cho chị Hồng: “Chị Hồng, chị giúp em chụp một tấm đi, em muốn cho Lục ca ca xem.”
Lục ca ca còn chưa có gặp qua cô hóa trang thành cổ trang đâu.
Chị Hồng cười nói được, đang chuẩn bị giúp cô chụp, Tống Nhiễm vội vàng kéo cô ấy: “Từ từ! Chúng ta ra ngoài chọn vài chỗ cảnh đẹp đi.”
Nói xong, lôi kéo chị Hồng liền chạy ra bên ngoài.
Đó là nền tảng cổ trang và điện ảnh, bên ngoài đều là cổ kính..
Tống Nhiễm từ phòng hóa trang đi ra tới liền chạy đến một loạt cây cột màu đỏ hành lang dài, hai tay vòng trước ngực, thân thể dựa vào cây cột màu đỏ thắm, nửa ngẩng đầu nhìn về ống kính nói: “Chị Hồng, chụp như vậy đi.”
Chị Hồng ‘ Ừ ’ một tiếng, rất nghiêm túc mà giúp cô chụp một tấm.
Tống Nhiễm chạy tới, lấy di động qua nhìn liếc mắt một cái, cười tủm tỉm, “Khá xinh đẹp.”
Bộ dáng cô vòng tay trước ngực dựa vào cây cột bên trên, giống tiểu hiệp nữ nghịch ngợm.
Chị Hồng cười nói: “Em đây là đẹp tự nhiên, chụp như thế nào cũng đều đẹp.”
Là một cô gái đều thích người khác khen mình xinh đẹp, trong lòng Tống Nhiễm ngọt ngào đem ảnh chụp gửi cho Lục Mộ Trầm.
Đầu kia Lục Mộ Trầm đang ở chỗ học sinh có chút chuyện, di động rung lên anh tùy tay từ túi quần lấy ra, vừa trượt màn hình thì thấy Tống Nhiễm đã gửi tấm hình chụp cô qua WeChat.
Vừa nhìn thấy Wechat của Nhiễm Nhiễm khóe miệng không tự giác mà cong lên, click mở WeChat xem.
Một thân Tống Nhiễm màu xanh nhạt váy dài cổ trang, hai tay vòng trước ngực, thân thể dựa vào một cây cột màu đỏ thắm, cười hiếp mắt nhìn ông kính giống tiểu hồ ly nghịch ngợm.
Lần đầu tiên Lục Mộ Trầm nhìn thấy Tống Nhiễm mặc đồ cổ trang, mười phần bị làm cho ngạc nhiên, đôi mắt nhìn chằm chằm ảnh chụp kia sau một lúc lâu cũng không chớp một cái.
Thẳng đến phía sau một tiếng kinh hô ——
“Trời ạ, này không phải chị dâu nhỏ sao! Mặc đồ cổ trang cũng quá đẹp đi!”
Người nói chuyện với Lục Mộ Trầm chính là bạn cùng đội, Hầu Lâm.
Nghe thấy lời này trong lòng Lục Mộ Trầm liền kiêu ngạo đắc ý mà nói: “Nhiễm Nhiễm nhà chúng ta mặc cái gì cũng đều đẹp.”
Tác giả có lời muốn nói: Lục ca về sau cũng là huyễn thê cuồng ma 2333~~~
Mới đi ra ăn cơm, canh hai chậm, liền…… Canh ba bồi thường/(ㄒoㄒ)/ đại gia đừng đánh ta