Hôm nay Cảnh Tử Sâm đến công ty làm việc, Tô Nhược gọi điện cho Henry đem đến cho cô một số váy dự tiệc...!
Bọn họ ngồi dưới phòng khách, váy áo để đầy trên sopha.Tô Nhược ướm thử lên người mình tới lui thế nào vẫn không thể chọn ra một bộ.
- Henry anh nhìn xem bộ này thế nào có hợp với em không?
Chiếc váy ôm sát body màu nude nhẹ của thương hiệu Chanel.Nhưng phần cổ quá cao nhìn thế nào Tô Nhược vẫn thấy không thoải mái.
Đây là lần đầu tiên Henry được vào nhà Cảnh Tử Sâm, căn nhà quá lớn thiết kế quá đẹp nhanh chóng thu hút anh ta.
Nghe Tô Nhược hỏi, Henry quay đầu ngắm một chút.
- Anh thấy đẹp đấy.
Tô Nhược chu môi lưỡng lự..
- Sao em cứ thấy nó lấn cấn sao á..
Henry hừ mũi, ghét bỏ nhìn Tô Nhược.
- Tổ tông của tôi ơi! Từ lúc giờ bộ nào em cũng nói không được, ngày xưa đi dự event, muốn em thử trước đồ em còn không thèm liếc mắt qua.Thế mà bây giờ kén chọn đủ đường, còn vẻ mặt nữa hồi hộp lạ thường..Hiaz yêu vào khiến người ta biến chất thật mà.
Tô Nhược không chấp anh ta, cô ngồi xuống uống một miếng nước thông giọng rồi nói.
- Em dự lễ từ thiện nhưng anh đem toàn váy dạ hội đến thôi,quá rườm rà làm sao em không chê cho được..
Henry tức đến muốn hộc máu, bước đến dùng tay miết nhẹ lên trán của Tô Nhược.
- Còn không phải anh muốn hình ảnh của em hoàn hảo trong mất người khác à.Trời ạ! đây là buổi từ thiện lớn nhất năm do Thị Trưởng đứng ra tổ chức đó,không thể qua loa được.
Thấy Tô Nhược trầm tư suy nghĩ,Henry hiếp mắt nói thêm.
- Lúc ai còn mạnh miệng chối cãi với anh là không có gì thế mà bây giờ ra mắt gia đình hai bên, nhanh thật..Em đúng là bản lĩnh khiến Chủ Tịch Cảnh say mê mà chấp nhận tình nguyện bị cột chặt.
Nghe nhắc đến Cảnh Tử Sâm hai mắt Tô Nhược sáng lên, đôi môi đỏ không kiềm chế được liền nở nụ cười.
- Ừm ha, sao em quên mất nhỉ, để em gọi cho Tử Sâm hỏi xem anh ấy thích em mặc bộ nào..
Henry dùng ánh mắt khinh thường nhìn cô.
Thật là, mới ngày nào còn mắng nhiếc người ta nào là kẻ đào hoa bay bướm,biến thái.
Thế mà bây giờ một tiếng cũng Tử Sâm hai tiếng cũng là cái tên ấy..
Mặc kệ ánh mắt ganh tỵ của Henry,Tô Nhược lấy điện thoại gọi video cho Cảnh Tử Sâm.Reo chưa được hai hồi chuông, Cảnh Tử Sâm đã nhanh bắt máy.
Tô Nhược vừa thấy anh hiện lên trên màn hình cô liền nở nụ cười tươi, ngắm anh trong video mới biết là từ sáng giờ chưa được gặp anh đã có chút nhớ.
Giọng Cảnh Tử Sâm trầm ấm vang lên.
- Có phải nhớ anh rồi không?
Henry ngồi một bên,mắt như muốn trợn trắng lên rồi.Trời ạ, thường ngày vẻ mặt lạnh ngắt của Chủ Tịch Cảnh đứng xa còn thấy sợ chẳng dám đứng gần.1
Không nghĩ Cảnh Tử Sâm lại biết nói chuyện ngọt ngào còn biết đùa giỡn