Tần Thiên bán quỳ trên giường, đôi tay si mê lướt trên lồng ngực dày nhô lên.
Cơ thể người đàn ông như ngọn núi lửa thức tỉnh chưa đến lúc bùng nổ, dưới làn da căng đầy là máu huyết và sức mạnh ngủ đông rần rật khắp người, như thể chỉ cần thời cơ chín muồi đến là lập tức nổ ra tung tóe, sau đó cháy lan ra khắp.
Tần Thiên ngày ngày làm việc chân tay, người ngợm cũng có chút cơ bắp, tuy biết không sánh bằng những người tập thể hình chuyên nghiệp, cơ mà ít gì cũng được gọi là hình thể cân xứng không mỡ thừa.
Nhưng đối diện với cơ bắp cường tráng và hình thể hoàn mỹ, Tần Thiên chỉ đành tự ti mặc cảm, lại vừa yêu thích rung động không thôi.
Long Nghị có nước da màu bánh mật.
Nước da rám nâu đồng trải qua bao nhiêu năm phơi nắng phơi gió in hằn trên gương mặt đã phai nhạt, chỉ còn sót lại màu nước mật sẫm hấp dẫn, khiến người ta muốn liếm một cái, liệu chăng nếm thử rồi sẽ còn ngọt ngào hơn cả tưởng tượng.
Tần Thiên nghĩ vậy, cũng làm như vậy.
Cậu vươn tay, đẩy người trước mắt mình xuống giường.
Người đàn ông không hề phản kháng ngã thẳng xuống theo lực đẩy của cậu, ngả xuống tấm nệm.
Ánh mắt cả hai vẫn giằng co mải miết.
Tần Thiên nhìn đôi con ngươi dị biệt đang ngắm nghía mình chăm chú của người đàn ông, một chút xíu thôi cũng chẳng nỡ buông dời.
Cậu cứ nhìn thẳng vào mắt anh như thế, đầu ghì thấp dần, mãi cho đến khi cánh môi chạm nến bờ ngực nở nang thịt bắp kia, và mãi cho đến khi đầu lưỡi chạm đến hạt đậu màu nâu sữa, cũng hoàn toàn không xê dịch.
Hơi thở của Long Nghị nặng nề mà nóng rực.
Anh nhìn chằm chằm gương mặt gợi tình của thanh niên, đăm đăm vào đôi mắt như màn nước sóng sánh lay động, chăm chú vào bờ môi mềm hơi hé, cùng với đầu lưỡi hồng hồng thè ra quyến rũ anh.
Ngực bị thấm ướt.
Long Nghị đã từng đủ khả năng mặc trang phục ngụy trang ẩn núp trong khu rừng đầy chim chóc rắn muỗi suốt ba, bốn tiếng đồng hồ; dù kiến có bò lên nhịp thở cũng không mảy may biến đổi.
Mà giờ khắc này, chỉ là một chạm môi mềm mỏng, chỉ là một cái liếm nhẹ nhàng từ đầu lưỡi, Long Nghị lại chợt phát hiện mình khó lòng chống cự, hận chẳng thể vứt bỏ khiên giáp chỉa súng về quân mình ngay lập tức.
Anh đặt tay trên gáy thanh niên.
Cánh tay cơ bắp giơ lên, hành động lại rất mực dịu dàng.
"Em muốn liếm...!thì mặc sức mà làm."
Giọng Long Nghị khàn khàn, ngón tay quấn quít cùng ham muốn lướt trên cánh môi Tần Thiên, vừa như ra mệnh lệnh, vừa như dạy bảo.
Tần Thiên nghe lời, mạnh bạo hơn.
Cậu há to miệng, mút lấy đầu ngực của người đàn ông, hàm răng nghiến ngấu gặm nuốt thớ cơ ngực vô cùng đàn hồi, tay bên kia rảnh rỗi sượt qua hông Long Nghị, cứ thế dừng ở nơi nào đó đã phình lên từ lâu, ve vuốt theo đường cong nhô hiện.
Phân nửa khóa kéo còn kẹt cứng nơi đó, thứ nhét bên trong kêu gào muốn thoát ra.
Tần Thiên chỉ cảm giác được phần thân dưới mình cũng căng siết đến hoảng hốt.
Nhưng bấy giờ mọi sự chú ý của cậu đều dồn vào người đàn ông trước mắt, hết lòng hết dạ muốn lấy lòng anh Long của cậu.
Cậu buông ra, hạt đầu màu nâu sữa cậu mút liếm cứng ngắc sưng tấy, Tần Thiên không buồn tấn công nốt bên còn lại nữa, chôn đầu thở hồng hộc, tay run run nới lỏng lưng quần người đàn ông.
Vật bật ra dưới lòng bàn tay thô to chắc khỏe, xiên xẹo bị giữ lại giữa đũng quần, như con rồng khổng lồ bị cầm tù đang gầm thét muốn lao ra.
Chủ nhân của nó dường như không hề gấp vội, ngồi yên đó nhìn từng hành động của thanh niên.
Chỉ là hô hấp thô nặng và cái thứ càng lúc càng cương to kia bại lộ ham muốn kiềm chế bên trong.
Nhìn thanh niên mò mẫm nửa ngày vẫn chưa cởi khóa xong, Long Nghị cuối cùng cũng đặt tay trên tay thanh niên, sượt nhẹ là quần đã rơi xuống.
Vẫn là chiếc quần lót đen như vậy, không khác gì cái vừa giặt ban chiều.
Chỉ riêng chuyện hiện giờ quần lót bao bọc lấy thứ ấy nặng trĩu, hình dáng quá sức rõ ràng cũng đủ khiến người ta không cách nào xem nhẹ.
Tần Thiên có thể cảm giác được ánh mắt nóng rát sôi sục như dã thú khóa chặt con mồi của người đàn ông trên đầu, cái nhìn ấy như muốn thiêu cháy cậu ra thành tro, sự nóng bỏng làm cả cơ thể cậu run rẩy, đầu gối quỳ trên giường dường như đã mềm nhũn.
Tần Thiên biết, lúc này cậu chỉ cần nằm xuống, sẽ không cần phải làm bất kỳ điều gì