Hai người vội vàng vào rạp phim trước giờ chiếu.
Long Nghị ngồi vào ghế xa hơn trước, Tần Thiên ngồi sát bên anh, đặt số quần áo vừa mua dưới chân.
Bộ phim mau chóng bắt đầu, mọi ngày Tần Thiên làm việc bận rộn, tan làm rồi trừ nghịch điện thoại ra thì không còn trò giải trí nào khác, bây giờ được xem phim nên chưa đầy một lát sau đã bắt đầu mê mẩn chìm đắm.
Phim Tết là mấy bộ mang tính hài hước.
Rạp chiếu tối om chốc chốc vang tiếng cười rộn ràng.
Theo nhịp phát triển của kịch bản, các tràng cười vang lên liên tiếp, mà Tần Thiên đang xem say sưa cũng nằm trong số đó.
Nhân vật chính té bịch xuống làm cậu phá lên cười, vừa xem phim vừa chìa tay sang hộp bắp rang bơ bên cạnh.
Ngày bé Tần Thiên cực kỳ thích đồ ngọt.
Hồi ấy cậu với anh trai thường lén để dành tiền mẹ cho mua cơm, một xu hai xu gì đấy tích dần đến khi đủ một tệ sẽ ra tiệm tạp hóa mua một bọc kẹo sữa gà trống, nhính từng chút ngậm trong miệng có thể nếm ngọt tới tận trưa.
Thói quen này cứ được giữ mãi, sau này lớn rồi trong túi áo cậu thỉnh thoảng vẫn nhét hai viên kẹo, mà có khi chảy hết ra rồi vẫn không nhớ để ăn.
Bây giờ mùi bắp rang bơ sực nức bao quanh khơi gợi cơn thèm đã lâu không xuất hiện.
Từng miếng bắp được áo một lớp đường thật dày cho vào miệng nhai, vị bắp thoang thoảng hòa với vị đường ngọt ngậy tan ra trong khoang miệng, quyến rũ người ta cứ ăn hết miếng này lại thòm thèm miếng tiếp theo.
Cạnh mỗi chỗ ngồi đều có tay cầm đựng nước, nhưng Tần Thiên mò mẫm mãi đến lúc đèn trong rạp tắt tối om vẫn không tìm được chỗ nhét túi bỏng ngô, chỉ đành tiện tay đặt trên tay ghế, muốn rơi thì rơi vậy.
Lúc này mọi sự chú ý của cậu dồn cả vào màn ảnh rộng, tay phải lần sang theo cảm giác nhưng không ngờ lại đâm sầm thẳng vào hộp bắp, làm nó đổ ập xuống người đàn ông bên cạnh.
"Ấy..."
Tiếng loạt soạt vang lên không quá rõ ràng giữa rạp phim trống trải.
Tần Thiên nhỏ giọng kêu lên một tiếng ngạc nhiên, sợ quấy rấy mọi người xung quanh nên chỉ đành ghé lại sát tai Long Nghị nói nhỏ: "Anh Long đừng nhúc nhích nha, để em nhặt lên."
Long Nghị nhặt nửa hộp bắp rang bơ đổ trên người lên giữ trong tay.
Giữa bóng tối anh cũng không thấy được gì, chỉ biết có đồ đổ tháo lung tung, cũng không biết đổ ra bao nhiêu rồi, trước hết chỉ nghe Tần Thiên, ngồi bất động trên ghế.
Cơ mà anh hơi tách chân ra rồi, Long Nghị nghĩ, chắc phải rớt kha khá xuống ghế.
Đang khi nghĩ ngợi, một bàn tay sượt đến hai chân, lò mò cọ quẹt chui vào giữa hai chân anh.
"Đừng nhặt, bẩn."
Long Nghị cũng sợ làm phiền người khác, chỉ hạ giọng nói nhỏ.
"Em biết mà." Giọng nói thanh niên nhẹ nhàng như lông vũ, ghé vào tai anh bật ra khẽ khàng, "Em quét hết xuống cho anh, không lại dính vào quần."
Long Nghị không